Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đại Việt Đệ Nhất Thương Gia

Chương 53 - Yến tiệc nhàm chán thì phải làm gì? (1)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Chỉ riêng thủ tục dâng quà, bình quà, chúc tụng đã chiếm hơn nửa buổi tối. Khi đoàn cung nữ và thái giám bưng hết vật phẩm tới phòng kho của hậu cung thì toàn thể mọi người có mặt đều đã lộ ra vẻ hơi mệt mỏi. Tuy nhiên, ai mệt thì mệt, nếu nhà vua còn cao hứng thì tốt nhất ngươi cũng phải cười tươi. Ta cảm thấy cơ mặt mình đã cứng đờ, hàm răng nhai đồ ăn cũng không còn cảm thấy vị ngon nữa.

Ai nói dự yến tiệc cung đình là sung sướиɠ? Đồ ăn trước mặt tuy ê hề, lúc bưng ra còn nóng hổi, nhưng muốn tập trung ăn uống đâu có dễ. Nhà vua động đũa thì ngươi mới được động đũa, nhà vua nói thì ngươi phải lập tức ngừng ăn lắng nghe. Nhà vua khen ai thì ngươi phải chúc mừng, nhà vua điểm tên nhà ai thì toàn gia phải đứng dậy vái lạy. Chưa kể đến đây là bữa tiệc mở, bá quan văn võ đều muốn mở rộng giao thiệp, thân càng thêm thân mà chưa thân thì cũng có thể trở thành bằng hữu. Đối với một nhà thượng tướng phủ như nhà ta mà nói quả thật khổ không kể xiết. Khi thái hậu lui về sớm, nhà vua hạ chỉ cho phép mọi người có thể tự do đi lại xã giao, lập tức, trước mặt cha xuất hiện một đám đông ầm ĩ, các anh trai và chị dâu cũng bị phía võ quan lôi kéo Mắt thấy tình trạng trở nên hỗn loạn ta liền quyết đoán nhìn quanh tìm đường bỏ chạy lấy người.

Cũng may trong thời gian một tháng làm cung nữ trong hoàng cung ta đã thông thuộc kha khá đường đi nước bước chốn này. Sờ tay lên cái dạ dày lép kẹp, ta liền quyết định ôm đĩa chả phượng tìm một góc nào đó ngồi ăn. Không ngờ, vừa cầm được đĩa đồ ăn đi ba bước ta đã bị chặn lại.

"Tĩnh Huệ tiểu thư định đi đâu vậy?" Mỹ nhân trước mắt nở nụ cười sáng lòa, ta lại có cảm giác muốn ném đĩa chả phượng vào mặt hắn, không tự nguyện trả lời.

"Thú thật với công tử, tiểu nữ xuất thân ở chốn bình dân, ăn thùng uống vại đã quen. Vì hoàng cung quá nhiều quy tắc nên chưa ăn được miếng nào vì sợ tướng ăn của mình bêu xấu thượng tướng phủ. Bây giờ cảm thấy đói không chịu nổi nên tiểu nữ muốn tìm một chỗ yên tĩnh nào đó để thưởng thức mĩ vị hoàng cung."

Thấy chưa, cô nương ta là người thô thiển, không tiếp nổi thư sinh tài tuấn như ngươi. Ngươi tốt nhất tránh xa ta ra.

Nghe lời ta nói, Trần Khánh Toàn hơi ngẩn người, trong lòng ta liền ngấm ngầm đắc ý. Ngờ đâu hắn cũng quyết đoán đi tới bàn nhà mình cầm nửa đĩa gà nướng, gói vào khăn tay lụa trắng rồi thành thật quay lại nhìn ta.

"Tại hạ vốn tự hổ thẹn với thân phận thấp kém của bản thân nên dù đói cũng không dám than thở cùng ai. Thật không ngờ chốn cung đình này lại gặp được người đồng đạo như tiểu thư. Đây là lần đầu tiên tại hạ tới hoàng cung, đường đi lối lại đều mù tịt, thật may có tiểu thư ở đây, mong nàng đừng ghét bỏ mà cho tại hạ đi cùng."

Ta trợn mắt đứng như trời trồng há miệng nhìn hắn, quả nhiên là miệng lưỡi lươn lẹo của thương nhân, đường nào hắn cũng rẽ được. Có vẻ tối nay ta sẽ không cách nào thoát khỏi hắn, ta nghĩ dù sao bị dính cùng hắn ở chỗ bí mật còn hơn là bị hắn bám dính chốn đông người, chính vì vậy liền thở dài đi đằng trước.

Q1.
« Chương TrướcChương Tiếp »