Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đại Việt Đệ Nhất Thương Gia

Chương 50 - Nơi đông nữ nhân tụ tập bao giờ cũng là chốn thị phi (4)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đoán ra thân phận của Nhân Huệ Vương phi rồi, ta lập tức cảm thán Nhân Huệ vương phủ quả nhiên mạnh vì gạo, bạo vì tiền, có khi mang ngần kia vàng trên người với Nhân Huệ Vương phi còn là thiệt thòi cho bà ấy. Không may cho ta, trong khi ta đang nấp sau lưng Anh Nguyệt quận chúa đếm vàng trên đầu Nhân Huệ vương phi thì bị bà ấy đột ngột quay sang bắt quả tang. Vừa thấy ta lấp ló ở đó, bà ấy liền vẫy gọi.

"Cô bé đáng yêu linh lợi này là tiểu thư nhà ai vậy, tiến lên đây cho bổn cung nhìn một cái nào."

Thật là họa vô đơn chí, ta thật sự hối hận, lẽ ra ta cứ đứng ngốc một chỗ cho đám quý nữ chỉ trỏ có khi còn dễ thở hơn là ở đây bị các vị quý phụ sờ mó, khi Anh Nguyệt quận chúa kéo ta tới đây thì ta phải bỏ chạy ngay mới phải. Cực chẳng đã, ta lại lần nữa bước tới khoanh tay hô lớn.

"Tĩnh Huệ thỉnh an vương phi, vương phi thiên tuế, thiên tuế thiên thiên tuế."

Có lẽ do ta hô quá to khiến Nhân Huệ Vương phi giật mình tới mức suýt đánh rơi cái nhẫn ngọc bà ấy đang mân mê trong tay, ngờ đâu bà ấy không có trách phạt ta mà cười lớn nói.

"Bà già này tuy lớn tuổi nhưng tai vẫn còn thính lắm đấy nhé, không hổ là con gái của thượng tướng quân, hoạt bát náo nhiệt thế này hẳn Anh Nguyệt ở trong phủ được vui vẻ không ít."

Nhân Huệ Vương phi vừa dứt lời, tất cả các quý phụ xung quanh liền cười khúc khích còn ta chỉ thầm ước có cái lỗ nẻ nào đó để chui, ai dè, bà ấy lại thở dài nói tiếp.

"Thật là đáng tiếc, trong Nhân Huệ Vương phủ ta cũng có một đứa con nuôi, đã gần ba mươi tuổi rồi mà cứ mải mê kiếm tiền không màng chuyện gia thất. Ta vốn nghe nói tiểu thư nhà thượng tướng quân vẫn chưa có hôn phối, vốn định nhanh nhanh tới kinh thành để bắt lấy mối hôn sự này, ai dè đâu cháu dâu còn nhanh chân hơn cả ta."

Ta đột nhiên nghe trong đầu mình sấm nổ ầm ầm, tay chân bủn rủn khi tưởng tượng đến nụ cười và cái nháy mắt đểu giả trên khuôn mặt đại mỹ nhân của Trần Khánh Toàn. Nhưng đáng sợ hơn cả là bao nhiêu năm trên thương trường, ta chưa bao giờ che dấu thân phận thật sự của Đoàn Điểm là một cô nương chưa cưới gả, tại sao phải đợi đến lúc này hắn mới khua chiêng gõ trống tới cửa cầu hôn?

Cơn khϊếp sợ qua đi, ta lại cảm thấy tiếc hận, không cần biết mục đích của hắn là gì, nhưng so về nhan sắc, rõ ràng hắn còn đẹp hơn cả Trần Thiệu Nghĩa, dẫu ta có phải cùng hắn đấu mưu, đấu trí tới người chết ta sống, nhưng với sắc đẹp như vậy, dù cho phải nhìn nhiều hay nghe nhiều hơn một chút cũng có thể cảm thấy vui mắt no bụng mà.

Nghĩ tới đây, ta chỉ đành nhìn trời thở dài ngao ngán.

Huệ Lê Thị, Minminne, Linh Chip và 36 người khác thích bài này.

23 Tháng một 2021Tặng xuThíchTrích dẫn

Sai NguyenThành viên chuẩn

Bài viết:Tìm chủ đề177

Q1.
« Chương TrướcChương Tiếp »