Người vừa nói này chính là phu nhân của công bộ thượng thư. Ở kinh thành này, hệ thống các cửa hàng Vãn Nguyệt của Bách Nguyệt hội chủ yếu kinh doanh tơ lụa thượng đẳng và mỹ phẩm làm đẹp, vì thế ta cũng biết không ít các vị phu nhân giàu có trong thành. Trong số những người có mặt ở đây, phải có hơn phân nửa ta đã từng gặp qua, quả nhiên, mạng lưới giao thiệp của Anh Nguyệt quận chúa không có dân thường nào với tới. Những người này nhỏ thì cũng phải là nhị phẩm thượng thư phu nhân, còn lớn hơn thì đủ cả, từ phu nhân viện phán hàn lâm hoặc phu nhân của một vị đại tướng nào đó. Tuy nhiên, ta dám chắc họ không hề nhận ra ta bởi mỗi khi ta đi thị sát các cửa hàng thì đều giả làm tùy tùng, còn Linh thị hoặc Chi thị thì đóng vai một tiểu thư nhà giàu.
"Tĩnh Huệ ra mắt các vị vương phi và phu nhân."
Ta khoanh tay hành lễ với họ, lập tức liền bị vài vị phụ nhân vây lại nhìn ngắm từ đầu tới chân.
"Ôi, quả nhiên là một cô bé xinh đẹp thanh lệ, nhìn bộ xiêm y bằng lụa này, tươi mát, thanh thoát quả thật rất hợp với tiết xuân phân." Một vị phu nhân nói.
"Cảm ơn phu nhân yêu mến, Tĩnh Huệ xấu hổ không dám nhận." Ta mỉm cười trả lời.
"Thật là một cô nương hiểu chuyện, khiến người ta yêu thích không thôi. Chẳng hay Anh Nguyệt quận chúa đã có ý tìm con rể hay chưa?"
Ta mỉm cười nhìn Anh Nguyệt quận chúa, loại chuyện này vẫn để bà ấy trả lời thì hơn. Không ngờ Anh Nguyệt quận chúa còn chưa lên tiếng thì từ phía sau lưng ta đã có người giải thích hộ.
"Các chị em tới muộn rồi, vị tiểu thư này bổn vương phi nhìn trúng trước nhé."
Người tới là Hưng Nhượng Vương phi, bà ấy lướt qua vai ta tiến vào giữa đình ngồi, sau đó cũng tự nhiên kéo tay ta lại nhìn ngắm một hồi.
"Các chị em cũng biết bổn cung dưới gối không có con trai nên nhận Đốc tướng quân Trần Thiệu Nghĩa làm con nuôi, phận làm mẹ như bổn cung sao không lo lắng chuyện gia thất cho hắn. Thật may hắn và Tĩnh Huệ tiểu thư không những quen biết từ trước mà ngay cả bát tự cũng cực kỳ phù hợp, bản cung đang định vài ngày nữa sẽ cho bà mối mang sính lễ tới cửa đây. Anh Nguyệt quân chúa không được từ chối đâu nhé."
Nói tới đây bà ấy quay sang nhìn Anh Nguyệt quận chúa mỉm cười, dáng điệu ra vẻ bông đùa nhưng đôi mắt thì sáng quắc như thể chim ưng bảo vệ con mồi.
"Ai da, cháu dâu nói có thật không vậy?"
Ngoài đình nghỉ mát lại xuất hiện thêm một quý phụ nữa, người này mái tóc đã hoa râm, thân vận triều phục bằng gấm đỏ thẫm, thêu nổi hình cá chép bằng chỉ vàng, trâm vàng đầy đầu kêu lên loảng xoảng theo mỗi bước chân của bà ấy. Bà vừa xuất hiện, tất cả quý phụ đang ngồi đều lập tức đứng lên khoanh tay hành lễ, riêng Hưng Nhượng vương phi liền vội vàng tiến lên đón lấy tay bà ta rồi dìu bà ta ngồi xuống ghế.
"Cháu dâu thỉnh an hoàng thẩm, cô về kinh thành từ lúc nào mà lại không cho người báo trước với chúng cháu một tiếng để tới thỉnh an người."
Ta đứng thẳng người sau khi khoanh tay, trong đầu liền cố gắng moi móc xem vị này có thể là vị hoàng thẩm nào của Hưng Nhượng Vương. Xét về vai vế, Hưng Nhượng vương là con trai của Hưng Đạo Đại Vương, suy ra, chồng của vị quý phụ này cũng phải cùng vai vế với lão cáo già. Đương nhiên, bà ta không thể là Hưng Đạo Vương phi bởi vợ của lão cáo già tức Nguyên Từ quốc mẫu đã qua đời từ lâu, lão cũng chưa hề lập một người thϊếp nào khác lên làm chính thất.
Xét trong thời điểm hiện tại, người cùng vai vế với lão cáo già chỉ còn ba vị. Thứ nhất là Tĩnh Quốc Vương Trần Quốc Khang, tuy nhiên, do trong chiến tranh chống Thát tặc, con trai trưởng của ông ta phạm phải tội phản nghịch bán nước, toàn gia nhà Tĩnh Quốc Vương tuy được Thượng Hoàng nhân nhượng tha mạng nhưng bị cấm vĩnh viễn không được phép quay lại kinh thành, không có khả năng vương phi của ông ta xuất hiện tại đây.
Vị thứ hai cùng vai vế với Hưng Đạo Đại Vương, đang giữ chức tể tướng trong triều chính là Chiêu Văn Vương Trần Nhật Duật, tuy nhiên vị nguyên lão ba triều này nổi tiếng cần kiệm liêm chính, không thể nào để cho Vương phi phô trương tiền tài như vị quý phụ trước mặt này. Như vậy, bà ấy chỉ có thể là chính thê của thiên tử nghĩa nam Nhân Huệ Vương Trần Khánh Dư.
Nói về chuyện thê thất của Nhân Huệ Vương cũng là một câu chuyện dài. Ngày còn trẻ, ông ấy là một tướng tài và có một đoạn nhân duyên khắc cốt ghi tâm với Thiên Thụy công chúa Trần Quỳnh Trân. Hiềm một nỗi, Thiên Thụy công chúa khi gặp Nhân Huệ Vương thì đã được hứa hôn từ trước với Hưng Vũ Vương Trần Quốc Nghiễn, con trai thứ của Hưng Đạo Đại Vương, anh trai thứ hai của Anh Nguyệt quận chúa. Vào thời ấy, binh lực trong tay Hưng Đạo Đại Vương đang hùng mạnh như mặt trời ban trưa, ngay cả Thượng Hoàng cũng phải kiêng nể vài phần. Chính vì thế cũng dễ hiểu vì sao Thượng Hoàng lại nhẫn tâm hoành đao đoạt ái, nhất quyết ép gả công chúa cho Hưng Vũ Vương. Vì bị đẩy vào đường cùng, Nhân Huệ Vương liền quyết định học theo Hưng Đạo Đại Vương lúc trước, lẻn vào hoàng cung, tư thông với công chúa.
Khi mọi chuyện vỡ lở, người trong thiên hạ những tưởng Thượng Hoàng cũng sẽ giống như đức thái tổ năm nào, nhắm một mắt, mở một mắt gả Thiên Thụy công chúa cho Nhân Huệ Vương. Không ai ngờ tới, Thượng Hoàng lại nổi trận lôi đình, ép công chúa uống một chén thuốc phá thai, cạo đầu ném thẳng tới thái miếu biếm làm ni cô, cả đời không được phép hoàn tục. Về phần Nhân Huệ Vương cũng bị tước hoàn toàn binh quyền biếm làm thứ dân. Nghe nói, khi ấy cuộc sống của ông vô cùng chật vật, bị đuổi khỏi kinh thành, phải chạy về căn nhà cũ ở Chí Linh làm nghề bán than. Cũng chính vào thời điểm ấy, ông đã gặp được Nhân Huệ Vương phi vốn là con gái của một thương gia giàu có. Nghe nói, vị thương gia nọ khi biết thân thế của ông ta là một tội thần đã nhất quyết phản đối nhưng Nhân Huệ vương phi khi ấy cũng là một cô nương lớn mật, bà trực tiếp bỏ lại tất cả, một mình tới tìm Nhân Huệ Vương. Vì cảm động với chân tình của bà, ông ấy liền lấy bà làm vợ.
Q1.