Chương 50 - Nơi đông nữ nhân tụ tập bao giờ cũng là chốn thị phi (1)

Ta thật sự không biết trong lòng cha suy tính cái gì, nhưng người không hề từ chối cặp chim nhạn kia. Chuyện hôn sự của ta với Trần Thiệu Nghĩa liền được định đoạt ngay hôm ấy, chỉ đợi Hưng Nhượng vương phi cầm sinh thần bát tự của ta và hắn đi chọn ngày lành tháng tốt là hai nhà sẽ bắt tay vào chuẩn bị sính lễ, nghi thức cưới hỏi.

Cứ như vậy, trong khi ta ngây ngốc ở trong phủ đợi Hưng Nhượng Vương phi quay lại chính thức bàn chuyện thỉnh kỳ, nạp tế với Anh Nguyệt quận chúa thì chớp mắt đã đến sinh thần của thái hậu. Ba ngày này, ta cũng không gặp Trần Thiệu Nghĩa lần nào nữa, nghe anh ba và anh tư nói lại, vì chuẩn bị cho sinh thần của thái hậu, hắn bận đầu tắt mặt tối, đến thời gian uống nước còn không có Họ còn chuyển lời của hắn rằng ta cứ yên tâm đợi hắn mang sính lễ tới rước thôi, đừng nên suy nghĩ hay lo lắng gì cả.

Có thật ta không nên lo lắng gì hay không?

Ta đứng yên để Chi thị và Linh thị khoác lên mình lễ phục để nhập cung. Vì hôm nay là sinh thần của thái hậu, lại đúng tiết xuân phân, khắp nơi hoa nở rực rỡ vì thế Linh thị chọn cho ta một bộ váy lụa màu thiên thanh thêu hoa văn trúc xanh, vừa không quá yểu điệu mà lại toát lên vẻ thanh nhã, dễ gần. Kể từ khi Linh thị quay trở lại, mang theo tất cả số tiền tích cóp của bản thân ta trong suốt mười năm không thiếu một phân bạc, tâm thần ta liền trở nên nhẹ nhõm. Điều khiến ta lo lắng duy nhất chính là Trần Thuyên mãi chưa cho người giao cho ta kim bài miễn tử, mà kể từ lần gặp mặt trước, Đoàn Nhữ Hải cũng trở nên im ắng, tình hình phía Bách Nguyệt hội vẫn cứ lên xuống thất thường. Ta không đoán nổi cuối cùng hắn đang đợi điều gì.

Sau khi Chi thị cài vào búi tóc của ta một cây trâm huyết mộc có điểm hoa mai khắc từ bạch ngọc, ta xoay người xem xét bản thân một lần rồi mới hài lòng đi tới tiền sảnh. Bữa tiệc mừng thọ thái hậu hôm nay có mời tất cả bá quan văn võ, hoàng thân, quý tộc cùng người nhà, chính vì thế, trừ đám trẻ nhà anh cả và anh hai, ngay cả hai chị dâu cũng cùng tiến cung. Vừa thấy ta đi tới, họ liền lập tức chạy về phía ta với khuôn mặt lo lắng.

"Em gái, đây là lần đầu tiên bọn chị tiến cung, bọn ta lớn lên chốn quê mùa, chẳng biết trong hoàng cung, luật lệ, quy tắc thế nào. Em xem bọn ta ăn vận thế này có điểm gì không hợp lễ không?"

Ta lùi lại một bước nhìn hai người chị dâu, quả nhiên hai người bỏ công không ít. Chị dâu cả mặc váy tứ thân ba lớp, mỗi lớp một màu, đỏ, tím, vàng, đai lưng màu thiên thanh, trâm cài bằng vàng đính ngọc phỉ thúy. Nhìn qua chị dâu thứ lại một thân tím ngắt như hoa bằng lăng mùa hạ, nhưng dưới chân lại đi hài đỏ cùng trang sức bằng san hô đỏ rực rỡ như phượng vĩ tháng năm. Ta không muốn làm hai người buồn, ngẫm nghĩ một lúc mới nói.

"Trang phục của hai chị không có vấn đề gì cả, chỉ hiềm một nỗi hơi quá lộng lẫy, loại sự kiện như hôm nay giống như đầm rồng hang hổ, người càng nổi bật càng dễ lôi kéo sự chú ý không cần thiết. Cứ thanh nhã nhạt nhòa một chút cho an toàn, Chi thị, Linh thị, hai em đưa các vị phu nhân về sửa xoạn lại một chút."

Thật may, hai chị dâu nhà ta tính tình đơn giản, nghe ta nói vậy không những không phật lòng mà còn cảm ơn rồi rối rít kéo Chi thị và Linh thị chạy về tiểu viên nhà mình thay đổi xiêm y. Nhìn bóng họ đi khuất ta mới thở phào quay người vào đại sảnh. Thấy ta tiến tới, Anh Nguyệt quận chúa liền gật đầu mỉm cười, ta cũng cười với bà ấy, có lẽ lúc này bà ấy đang đặc biệt cao hứng nên mới vẫy ta lại gần.

Ta quay trở lại tướng phủ đã tròn một tháng, dù đi ra đi vào không khỏi chạm mặt nhau nhưng ta vẫn luôn tận lực trốn tránh nói chuyện riêng với bà ấy. Lúc này không hiểu ma xui quỷ khiển thế nào ta liền tiến về phía bà. Anh Nguyệt quận chúa nhoài người nắm lấy bàn tay ta nói.

"Để ta xem con gái nhà mình nào, quả nhiên là người đẹp vì lụa, hôm nay con xinh đẹp lắm đấy. Đảm bảo Trần Thiệu Nghĩa nhìn thấy rồi sẽ hận chỉ không giấu được con làm của riêng."

"Quận chúa khen trật, Tĩnh Huệ tự biết mình không xinh đẹp, chỉ mong không bêu xấu tướng phủ ở trên bàn tiệc đã hạnh phúc lắm rồi." Ta cười trừ đáp lại lời bà. Anh Nguyệt quận chúa vẫn không phật lòng, bà vuốt ve bàn tay ta nói.

"Gọi ta là mẹ. Ta đã nói với con nhiều lần rồi, ân oán của người già bọn ta thì để bọn ta giải quyết, con là con gái của cha con, là tiểu thư thượng tướng phủ, ta yêu thương cha của con bao nhiêu thì cũng yêu thương con như vậy, về tình cảm hay bối phận, con đều nên gọi ta là mẹ."

Ta biết bà ấy nói đúng, cũng không nghĩ ra được lý lẽ nào để phản bác, vì vậy liền cố né tránh ánh mắt của bà, lý nhí trả lời.

"Mẹ."

Ta thấy đôi mắt bà lóe sáng hạnh phúc, lại có ánh nước long lanh, bà vỗ vỗ tay ta nói.

"Tốt lắm, con gái ngoan, hôm nay, con ngồi xe ngựa của mẹ đi. Ta biết hôm nay cũng là lần đầu tiên con tham gia yến tiệc trong hoàng cung, đừng lo lắng gì cả, cứ đi theo mẹ là được rồi."

Q1.