"Phàm là nữ nhân ai mà không yêu thích những thứ xinh đẹp, chẳng mấy khi hai chị dâu tới kinh thành, tiểu nữ vẫn luôn để ý không biết chuẩn bị cái gì làm quà cho họ mang về. Vừa hay, bây giờ chúng ta ngồi ăn ở đây cũng tốn nhiều thì giờ, vì thế tiểu nữ mới bảo tỳ nữ qua bên ấy xem có loại mặt hàng tơ lụa nào đẹp hay không."
"Tiểu thư thật có lòng." Trần Khánh Toàn mỉm cười nhấp một ngụm trà, trong khi đó mấy người anh trai và chị dâu liền nhìn ta vô cùng cảm kích. Trong lòng ta không khỏi cảm thấy áy náy, lại nhìn qua Trần Thiệu Nghĩa, hắn đang cắm cúi gỡ xương gà, bỏ thịt vào bát ta, xong xuôi mới nói.
"Nàng mới ốm dậy mà cứ cuồng chân chạy Đông chạy Tây thì bao giờ mới khỏe được, này ăn cho hết nhé. Nếu muốn mua đồ gì thì bảo Chi thị qua tìm quản gia nhà ta, ông ta sẽ đi mua giúp nàng."
Ta nhìn một núi thịt, cá, tôm chồng chất trước mặt mình, thiết nghĩ ăn xong đống này sẽ táo bón ba ngày ba đêm, tuy nhiên trong lòng lại ngọt đến phát ngấy nên đành cầm đũa gắp từng thứ một, ngoan ngoãn ăn cho hết.
"Biểu hiện của tướng quân giống như đang chăm sóc tiểu kiều thê, thật khiến người khác đỏ mắt ghen tỵ. Không biết hai vị có nhã hứng cho mọi người cùng biết nhân duyên giữa hai người hay không?"
Vẫn là Trần Khánh Toàn buông lời châm chọc, ta cũng thật bội phục miệng lưỡi trơn tru của hắn, nói móc người ta mà mặt không đỏ, chân không run. Với thế lực trong tay hắn, có khi vị đại mỹ nhân này còn biết tường tận về chuyện của ta cùng Trần Thiệu Nghĩa hơn bất kỳ ai, có khi hơn cả bản thân ta. Thế mà bây giờ hắn còn có thể tròn mắt ngây thơ vô số tội.
Tuy nhiên dù ta và hắn cùng biết tỏng trong lòng nhau đang nghĩ gì nhưng những người còn lại quanh bàn ăn thì lại không biết, lập tức mấy chục con mắt đều đổ dồn về phía ta và Trần Thiệu Nghĩa. Ta định nhanh miệng nói trước vì vốn hiểu Trần Thiệu Nghĩa là người thẳng tính, nói dối vụng về, ai dè hắn lại cầm chặt bàn tay ta ở dưới gầm bàn rồi cười nói.
"Thực ra ta và Tĩnh Huệ tiểu thư vốn quen biết nhau từ khi còn nhỏ, cũng có thể coi là thanh mai trúc mã, các vị cũng biết cha mẹ của ta mất sớm trên chiến trường chống Thát tặc, còn nàng ấy cũng chỉ sống cùng mẹ, chính vì thế mà bọn ta rất nhanh trở thành bằng hữu. Tuy nhiên vì thân phận khác biệt nên không nhiều người biết ta có một vị bằng hữu này."
"Ồ, thì ra là vậy, tại hạ nghe nói hai tháng trước, đốc tướng quân vì mang giai nhân theo đoàn thuyền rồng mà bị quan gia trách phạt. Lẽ nào giai nhân đó chính là Tính Huệ tiểu thư."
Trần Thiệu Nghĩa không khẳng định cũng không phủ nhận mà chỉ cười, thấy hắn như vậy ta cũng cười theo, ngoan ngoãn cắm đầu ăn. Thật mệt mỏi với cái kiểu đấu trí này. Nhìn qua bốn người anh trai lưng hùm vai gấu nhà ta, bỗng nhiên lại cảm thấy họ dễ thương kỳ lạ. Anh hai nghe như vậy liền đặt cạch cái chân giò đang gặm dở xuống bàn rồi vỗ đùi nói.
"Nếu mọi chuyện đã như vậy nghĩa là nhà chúng ta lại có thêm một vị bằng hữu ở kinh thành. Người ta vẫn nói không đánh nhau không làm bằng hữu, vẫn nghe danh tiếng Đốc tướng quân trên chiến trường, không biết hôm nào anh rảnh có thể qua phủ thượng tướng để chúng ta được lĩnh giáo một lần."
Ba người anh trai còn lại cũng gật gù đồng ý, còn thằng nhóc con Phạm Ngọc Sơn thì cười toe toét như được mùa, bỗng nhiên ta có cảm giác như mình sẽ dễ dàng bị họ bán đứng, vì thế liền hắng giọng nói.
"Đốc tướng quân là cánh tay phải của thống lĩnh cấm vệ quân, binh vụ bận rộn, nào có rảnh rỗi như người nhà chúng ta. Các anh đừng có làm khó chàng ấy."
Q1.