Chương 4 - Người làm ăn trọng kết bạn, tránh gây thù

Bấm để xem

Đóng lại

Mấy ngày sau đó, đoàn người chúng ta liền đổi lịch trình, thay vì đi xuyên rừng thì ta quyết định vòng qua đoạn đường ven biển. Trên đường đi, chúng sơn khấu tiếp đón vô cùng nhiệt tình, ta chỉ cần giơ ra tín vật là họ nhận phí mãi lộ xong liền thả chúng ta đi, không hỏi han hay làm khó. Trần Thiệu Nghĩa cũng rất kiên trì, nhẫn nhịn không thèm mở miệng nói chuyện, ta cũng coi hắn như con bò kéo xe, không thèm để ý, vui vẻ tập trung ngủ nghỉ dưỡng da. Cho tới ngày thấy mặt biển xanh thẳm phía xa, cái xe bò chở tướng quân cao quý mới lầm lũi bò đến bên cạnh xe của ta.

Nghe tiếng lạch cạch ngoài cửa sổ xe, ta sai Chi thị vén rèm. Thấy ta thò mặt ra nhìn, Đốc tướng quân liền hắng giọng nói.

"Cô nương rất tin đám sơn khấu kia, chẳng thèm sai người đi thám thính mà cứ theo lời hắn chỉ đi tới đây."

À thì ra mấy ngày nay tướng quân nhà ta là đang sợ chết. Ta cười trừ giải thích với hắn.

"Sơn khấu chủ yếu là bần nông do tranh chấp với quan phủ mà bị đẩy đến đường cùng làm đạo tặc. Chẳng có ai sinh ra đã muốn đi làm cướp, mà nếu muốn sinh nhai bằng nghề trộm cướp thì chẳng ai ngu gì chọn nơi rừng thiêng nước độc mà sinh kế cả. Con người bọn họ rất ngay thẳng, chỉ cần tôn trọng họ thì họ sẽ giúp đỡ đến cùng. So với hàng năm phải đối phó với tầng tầng quan lại không bao giờ biết đủ thì giao dịch với sơn khấu còn dễ chịu hơn nhiều."

Nói xong mấy lời ấy, ta hơi hạ nửa con mắt lười biếng liếc vẻ mặt ấm ức như trẻ con bị người lớn răn dạy của Trần Thiệu Nghĩa. Rõ ràng so về tuổi tác thì hắn và ta cũng coi như bằng tuổi nhau, nhưng so về kinh nghiệm làm người thì cậu nhóc này còn ngây thơ lắm. Nghĩ vậy ta liền nổi hứng muốn trêu chọc hắn, ta với tay cầm lấy quả cam được Linh thị bóc hình cánh sen rồi vươn cánh tay qua cửa sổ đưa đến trước mặt hắn, thấp giọng nói.

"Đường đi nóng bức vất vả, tướng quân có muốn ăn một quả cam không?"

Qua ô cửa sổ xe, ta thấy người hắn cứng lại nhìn chằm chằm từ bàn tay ta cho đến cánh tay trắng ngần mềm mại lộ ra dưới tay áo tơ lụa thượng đẳng, phải vài khắc sau dường như hắn mới tự nhận ra mình thất thố mà nuốt nước bọt rồi mới bối rối dùng chuôi kiếm đẩy quả cam trở về.

"Mạt tướng quen hành quân đánh trận kham khổ, nắng nóng thế này đâu nhằm nhò gì. Cô nương cứ giữ lấy mà ăn."

Quả nhiên là cậu bé ngây thơ, ta hài lòng với kết quả thăm dò của mình mà rụt tay về. Ta lớn lên ở thanh lâu, thừa hiểu làm nữ nhân là phải có trách nhiệm chăm sóc bản thân mình. Ta không xinh đẹp thì phải có dáng người thon thả mềm mại, làn da phải trắng sáng không tỳ vết, mái tóc phải đen bóng mượt mà, vòng eo phải nhỏ nhắn lả lướt, đôi môi phải đỏ mọng gợϊ ȶìиᏂ. Để làm gì ư, đương nhiên là vì cổ nhân đã dạy anh hùng khó qua ải mỹ nhân, làm gì có nam nhân nào không thương tiếc nữ nhân yểu điệu.

Từ lúc nhìn thấy mặt biển cho tới khi đến cổng trại Bạch Hổ đã qua cả nửa ngày. Đoàn của ta vừa ra khỏi vạt rừng đã thấy có người đợi ở chân dốc, hắn nhanh nhẹn báo danh là người được trại chủ Đại Lực của trại Bach Hổ cử tới dẫn đường. Sơn trại này nhìn qua rất đặc biệt, nó không nằm khuất bóng trong rừng rậm mà lại là từng ngôi nhà nằm rải rác trên vách núi cheo leo, đối với những người vừa đi qua một vạt rừng rậm âm u, địa thế nơi này quả thật vô cùng nổi bật. Vị trại chủ tên Đại Lực là một người đàn ông cao to có làn da màu bánh mật rất đặc trưng của dân chài miền biển, xe bò của ta vừa tiến qua cổng trại, hắn cùng vài thân tín liền đích thân ra tiếp đón.

"Nghe danh nữ thương gia Đoàn Điểm của Bách Nguyệt hội đã lâu, nay mới được gặp mặt. Lý Hùng đã cho người đưa tin đến trước dặn ta tiếp đón các vị. Các vị bôn ba mệt mỏi, có muốn dừng chân ngồi lại uống cốc trà rồi hẵn đi không?"

Ta bước xuống xe vui vẻ khoanh tay chào Đại Lực, vừa đi theo nghe hắn nói, vừa thuận tiện nhanh chóng đảo mắt nhìn xung quanh.

"Nơi này phong cảnh hữu tình, nếu các vị muốn, có thể dừng chân ở trại của ta một đêm. Vừa hay bên trong trại ta có vài ngôi nhà trống, thương gia ngồi xe bò mệt mỏi có thể tùy ý sử dụng."

"Cô nương thấy đấy, trại sơn khấu của ta vừa mới lập được không lâu, lại còn ở gần ranh giới địa bàn của Sơn Miêu nên rất cần có các mối quan hệ với các vị thương nhân để kiếm kế sinh nhai. May mắn làm sao Lý Hùng lại giới thiệu đại thương gia của Đại Việt tới thăm, chúng ta thật lòng muốn tiếp đón các vị chu đáo để lần sau các vị lại ghé tới."

Thoạt nhìn qua, tên trại chủ này vô cùng bình thường, miệng mồm liến thoắng, mắt đảo láo liên, từ dáng người đến quần áo đều không khác gì một sơn khấu chuyên nghiệp. Nhưng, ta nghe được khẩu âm của hắn không phải của người Kinh, đám thủ hạ phía sau lại vô cùng cứng nhắc.

Theo nguyên tắc làm ăn của sơn khấu bình thường, dù người lạ hay người quen, họ vô cùng kiêng kị để người ngoài vào tận hang ổ của mình, thế nhưng dường như tên trại chủ này lại niềm nở dẫn dắt ta vào sâu trong trại của hắn. Trên đường đi, các ngôi nhà dường như rất mới, sân nhà không có gia súc hay gia cầm. Người ngồi trong nhà hoặc ở ô cửa bất luận đàn ông hay phụ nữ, dù già hay trẻ, trên khuôn mặt thì nở nụ cười nhưng ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, vai lưng căng cứng, bất luận đang làm việc gì thì đều có vẻ dính đến các công cụ nặng nề, sắc bén. Ngay giữa sơn trại lại có một khoảng đất trống vô cùng rộng rãi, các ngôi nhà xung quanh được bố trí thành hình cánh cung, chính giữa khoảng đất trống lại dùng một thân cây khổng lồ trụi lủi làm cột cắm cờ, dưới chân cột đã bày sẵn bàn ghế.

Càng nhìn, chuông báo nguy hiểm trong lòng ta lại càng rung mạnh, mắt thấy đoàn người của chúng ta đã vào trung tâm khoảng đất trống, ta liền dùng ánh mắt ra hiệu cho Linh thị. Nàng ấy vô cùng hiểu ý rồi giả bộ quay trở lại xe bò lấy quà mừng. Một khắc sau đó, Trần Thiệu Nghĩa liền cùng nàng ấy mang hộp châu báu là phí mãi lộ đi xuống. Hắn đích thân cầm hộp đồ giao vào tay ta, trong lúc ấy còn cố tình chớp mắt hừ với ta một cái rồi mới ngoan ngoãn cúi đầu lui về phía sau. Quả nhiên trẻ nhỏ dễ dạy, cuối cùng thì hắn cũng biết ai là người chỉ huy rồi.

Ta không nhận hòm châu báu mà bảo Trần Thiệu Nghĩa ôm nó đi bên cạnh, sau đó nghênh ngang theo Đại Lực cùng người của hắn tiến đến những cái ghế đã được bày sẵn. Khi chuẩn bị ngồi xuống, ta liền xởi lởi dặn dò Chi thị và Linh thị thông báo đoàn người rời xe, xuống ngựa để nghỉ ngơi.

Linh thị và Chi thị theo ta nhiều năm, đương nhiên hiểu rõ từng cái nhíu mày liếc mắt của ta, hai nàng ấy nhanh nhẹn chạy tới từng xe bò, tìm một vị trưởng nhóm là người của ta đã quen việc để dằn dò họ sắp xếp mọi người dỡ đồ chuẩn bị bữa tối.

Mắt thấy hai nàng ấy làm việc ổn thỏa, ta dù chưa ngồi xuống ghế nhưng vẫn ra hiệu Trần Thiệu Nghĩa đặt thùng châu báu trước mặt Đại Lực, dùng giọng điệu mềm mỏng nói.

"Thịnh tình tiếp đón của trại chủ và các anh em thật khiến ta vô cùng cảm động. Đối với người làm ăn buôn bán như ta, đương nhiên lúc nào cũng cần sự đảm bảo an toàn trên đường đi của các anh em sơn khấu. Đặc biệt trại Bạch Hổ lại nằm nơi giáp ranh với địa bàn của Sơn Miêu, không có sự chỉ bảo tận tình của trại chủ thì làm sao chúng ta dám đi tiếp. Để đáp lại thịnh tình của mọi người, đây là chút quà mọn ra mắt của ta. Mong các vị vui lòng nhận lấy."

Ta nói rồi liền tự tay mở nắp thùng, để lộ ra hai mươi thỏi bạc sáng chói bên trong cùng với năm chuỗi vòng trân châu thượng hạng. Đại Lực thấy ta ra tay hào phóng liền vô cùng sảnh khoái mời mọc:

"Thật không hổ danh Đoàn đại thương gia của Bách Nguyệt hội, mỗi lần ra tay là đủ khiến người khác kinh ngạc, kính mời thương gia ngồi xuống để anh em chúng ta có cơ hội mời cô nương một ly rượu mừng gặp mặt."

Đây là vở kich ta đã diễn vài chục lần, vì thế liền vô cùng thành thục làm vẻ mặt áy náy trả lời.

"Ta không phải là không muốn ngồi, nhưng ghế này không có đệm nên thật sự ngồi không được."

Cùng lúc đôi mày của Đại Lực hơi nhíu lại, Linh thị rất hợp hoàn cảnh cầm cái đệm màu xanh chạy đến bày lên trên ghế. Đến lúc này ta mới giả vờ chống eo ngồi lệch mông trên cái đệm, Chi thị bên cạnh lại cầm quạt phe phẩy quạt cái mông của ta, còn ta thì dùng vẻ mặt vô cùng có lỗi nhìn Đại Lực.

"Không giấu gì các vị, làm thương nhân như ta cũng không tránh khỏi đôi khi có hiềm khích với quan lại. Trước chuyến hàng này, vì để có thể trót lọt mang ngần ấy đồ trân quý ra khỏi thành Thăng Long ta cũng phải chịu chút đau đớn ngoài da."

Ta đương nhiên biết cảnh tượng này có bao nhiêu khôi hài, tuy nhiên mặc kệ Đại Lực và người của hắn trợn mắt há mồm nhìn, ta vẫn tiếp tục than thở vô cùng nhập tâm, lại không quên chỉ trỏ mấy cái ghế trước mặt mời bọn hắn.

"Các vị mau ngồi xuống đi, chẳng mấy khi gặp được tri kỷ khiến ta muốn tâm sự. Để giúp mọi người đưa chuyện mà cũng là đáp lại thịnh tình đón tiếp, ta xin mời các vị rượu hoa Quế nổi danh của kinh thành. Loại rượu này vô cùng quý hiếm, rất xứng đáng để đãi bạn hiền, mong trại chủ mời toàn thể anh em cùng người nhà tới thưởng thức."

Ta vừa dứt lời liền có người mang lên hai vò rượu lớn bằng sứ men xanh thượng hạng, mỗi vò cao tới thắt lưng người lớn, nắp vò vừa mở, người xung quanh đã ngửi thấy hương rượu thơm tho, quả nhiên vừa thấy hơi rượu, sắc mặt Đại Lực liền giãn ra.

"Đúng là không nâng chén cùng nhau thì không nhận làm bằng hữu. Có lẽ cô nương không biết, anh em ta trong sơn trại vốn là nông dân thô kệch, ăn thùng uống vại, chỉ có hai vò rượu sợ là không đủ ngần này người chúng ta nhét kẽ răng. Ta cũng xin góp vui mời các vị uống thử đặc sản rượu cần của núi rừng do chính các Sơn vương gửi tặng chúng ta."

Đại Lực nói xong thì từ trong mấy ngôi nhà bên cạnh xuất hiện một nhóm người lần lượt vác ra mấy trăm vò rượu cần được đóng nắp cẩn thận bằng lá chuối. Nhìn qua nắp vò thì đây đúng là phong cách ủ rượu của Sơn Miêu, chứng tỏ mối quan hệ mật thiết của trại Sơn Khấu này với các Sơn vương trong vùng. Ta vốn chỉ nghĩ rằng Đại Lực này nhìn thấy ta mang nhiều hàng hóa quý giá nên mới thấy lợi quên nghĩa, không ngờ rằng hắn lại có liên hệ với Sơn vương. Xem ra hôm nay ta chỉ còn một cách xử lý duy nhất.

Nghĩ thì là nghĩ như vậy, nhưng đương nhiên ngoài mặt ta vẫn phải tỏ ra ngây thơ như không biết có vấn đề gì xảy ra. Đợi toàn bộ nhóm sơn khấu ẩn nấp xung quanh đi ra hết, ta vui vẻ ra lệnh cho Linh thị và Chi thị dâng lên rượu hoa Quế, tự mình nâng chén rồi thoải mái dựa người vào bàn đong đưa nói.

"Không dấu gì các vị, loại rượu này vốn là có khách hàng ở Chiêm Thành đặc biệt đặt riêng ta mang tới từ phương Bắc. Ta chỉ mang dư ra hai vò duy nhất, đành dùng làm chén khai tiệc kính mời các vị cùng dùng."

Nói xong ta lại tự mình uống cạn chén rượu để tỏ thành ý, thấy vậy, Đại Lực cùng người của hắn liền cũng ngửa cổ uống cạn. Rượu vào lời ra, Đại Lục cũng học ta dựa vào bàn hỏi han.

"Rượu uống xong rồi thì coi như ta và thương gia đã thành bạn hữu, không biết vì lý do gì mà thương gia lại phải chịu thiệt thòi đến mức này."

Ta lười biếng chống tay lên bàn thở dài. Cánh tay còn lại dưới mặt bàn thì bí mật kéo tay áo Trần Thiệu Nghĩa.

"Nói ra cũng thật xấu hổ, mấy chục vì rượu này vốn là ta đặt sẵn một hộ gia truyền, từ lúc thu hoa ướp rượu, hạ thổ ủ ngâm cho đến ra thành phẩm cũng ròng rã hơn hai năm. Chẳng biết phường cạnh tranh nào đã thổi gió vào tai tri phủ thành Thăng Long, khiến lão ấy để mắt tới muốn cướp làm của riêng để hiếu kính quan trên. Ta đương nhiên đâu có chịu, liền lớn tiếng kêu oan, cũng đã đút lót với mấy vị trong triều. Tuy nhiên lão ấy vẫn không nể mặt, dù chịu thả cho chúng ta mang rượu đi, nhưng chính ta và cả hộ gia đình nấu rượu kia cũng phải chịu mười mấy quan côn."

Đại Lực nhìn chằm chằm cổ tay ta lộ ra dưới tay áo lụa, sau mấy cái chớp mắt hắn mới tiếp lời.

"Quả thật là đám quan lại chó má, thương gia dù sao cũng là thân con gái mà phải chịu thiệt thòi như vậy thật khiến người ta đau lòng. Tuy nhiên sự dũng cảm đối mặt với cường quyền mà không run sợ của thương gia cũng thật khiến nam nhi như ta nể phục. Chẳng hay chuyến hàng này có gì quý giá mà thương gia lại phải đích thân đi cùng hộ tống, nếu gặp khó khăn, ta có thể sai người của mình đi cùng hỗ trợ."

Trong lúc hắn nói, Chi thị cũng dịu dàng điềm đạm qua lại rót rượu cho mất tên thuộc hạ thân cận của Đại Lực. Trang phục của nàng ấy hôm nay đặc biệt mỏng nhẹ, đai lưng thắt chặt tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, dáng người thướt tha thi thoảng lại lộ ra mỗi khi có gió thổi qua khiến đám sơn khấu dù cố tỏ ra đứng đắn nhưng đôi mắt vẫn cứ dán theo mỗi bước nàng ấy đi. Ta để Linh thị châm vài lượt rượu cho Đại Lực, mắt thấy đám người phía dưới của hắn đã ngà ngà say còn người bên ta vẫn vững chắc như tường đồng thì ta mới hơi nhích về phía hắn như muốn nói gì đó, dùng đôi mắt rưng rưng nhìn hắn.

"Trại chủ đúng là một người trượng nghĩa biết thương hoa tiếc ngọc, phải chi ta gặp được ngài từ sớm thì có lẽ thân con gái này đã chẳng phải bôn ba buôn bán dặm trường. Dù sao gặp muộn còn hơn là không bao giờ gặp, các vị có nguyện quay giáo giúp đỡ ta chăng?"

Đại Lục nghe lời ta nói thì phá ra cười, cánh tay hắn vung qua toan ôm lấy ta nhưng rất may ta nghiêng người tránh được khiến hắn thất thố ngã đập mặt xuống bàn, tư thế vô cùng bất nhã, ta vội vàng sai Linh thị tới dìu hắn ngồi thẳng dậy. Linh thị chỉ đợi cơ hội đó cũng hốt hoảng chạy đến, hơi dựa sát người vào tay Đại Lục khiến hắn bị phân tâm rồi mới nhanh như cắt dùng dây da trâu giấu trong áo trói quặt tay hắn ra phía sau.

Đến lúc này Đại Lục mới bừng tỉnh giật mình nhìn xung quanh, có lẽ biến cố này khiến đầu óc hắn tỉnh táo. Nhưng đã muộn, người của hắn vốn được sắp xếp bao vây vòng ngoài, nay đã hoàn toàn bị đẩy vào bên trong khu đất, từ trong bìa rừng bên cạnh, từng nhóm sơm khấu bị người của Trần Thiệu Nghĩa trói gô giải ra ngoài.

Đại Lực bị thất thố nên nhíu chặt mày gầm lên với ta.

"Khốn nạn, ta dùng lễ đối đãi các ngươi, còn các ngươi đây là có ý gì."

Ta cố ý che miệng ngáp vặt một cái rồi mới thoải mái ngồi thẳng trước mặt hắn nói.

"Người làm ăn không nói chuyện lòng vòng, ta nghĩ lễ của các ngươi khó có người nuốt nổi. Ta chắc chắn không phải là nạn nhân đầu tiên của trại Bạch Hổ và Sơn vương núi này đi."

Đại Lục trợn mắt hết nhìn ta lại quay sang nhìn thuộc hạ của hắn, dường như thấy được không còn cách nào khác hắn mới thở hắt ra trầm giọng nói.

"Quả là trăm nghe không bằng một thấy, ta đã từng nghe sơn khấu khắp nơi truyền miệng đại thương gia Đoàn Điểm của Bách Nguyệt hội là người cực kỳ thông minh, hành sự cẩn trọng, quyết đoán. Không ngờ rằng đến lúc đối mặt vẫn không thể đối phó được ngươi."

Mấy lời này hắn nói thật ra không hề mới lạ, tuy nhiên dường như Trần Thiệu Nghĩa lại không nghĩ ta nổi danh đến mức ấy vì thế hắn hơi nhíu mày. Ta mặc kệ hắn đánh giá mình, vẫn cứ tiếp tục đàm phán cùng Đại Lực.

"Ai da, trại chủ khen trật khiến ta xấu hổi rồi, ta đây là phận con gái, một mình bôn ba ra Bắc vào Nam, không có chút thủ đoạn phòng thân thì khó mà thành việc lớn. Ngược lại, lời vừa rồi ta nói với ngài là thật. Thương nhân bọn ta không phải quân nhân, ta hành sự chỉ lấy lợi ích làm đầu, nếu có thể trở thành đối tác làm ăn thì tội gì phải chĩa mũi giáo về phía nhau? Ngài nói đúng không?"

"Ta hiện giờ đã là cá nằm trên thớt của thương gia, ngươi nói thế nào thì đương nhiên là thế ấy. Tuy nhiên, anh em bọn ta đã dám bỏ quê, bỏ nhà tới nơi này sinh nhai thì vốn đã coi nhẹ mạng sống, nếu thương gia muốn mua chuộc bọn ta thì đã nghĩ tới cái giá phải trả chưa?" Đại Lực nghe lời ta nói thì chỉ cười khẩy trả lời như vậy. Ta biết hắn không phục, nhưng hắn lại vô cùng sơ hở để lộ bản tính hám tài, hám sắc, nắm được hai điểm ấy, ta còn sợ không thu phục được hắn hay sao?

"Trại chủ có biết vì sao ta đọc được kế hoạch của ngươi không?" Hỏi xong câu này, ta im lặng nhấp một ngụm trà, đợi tới khi mặt Lý Hùng đã đỏ gay vì tức giận thì ta mới tiếp tục nói.

"Vì từ khi bước vào sơn trại này, ta chưa thấy một bóng gia súc, gia cầm, người già yếu, phụ nữ có thai hay trẻ con, thử hỏi những người ấy đi đâu? Ta lại thấy thứ ngươi mang ra khoản đãi chúng ta là thịt chim trĩ, lợn rừng, rượu cần ủ lá mắc mật, những thứ mà chỉ Sơn Miêu sống trong rừng sâu mới có. Như vậy nghĩa là sơn trại này thực chất chỉ để ngụy trang, còn thân quyến và nơi ở thật sự của các ngươi là ở trong xóm bản của Sơn Miêu phải không?" Ta vốn không hoàn toàn chắc chắn những điều này nhưng nét mặt đại biến của đám sơn khấu đã chứng thực phần nào những suy đoán đó. Điều này khiến ta tuy tự tin nhưng sống lưng không khỏi toát một tầng mồ hôi lạnh, vì thế liền tiến tới đối diện Lý Hùng nghiêm túc nói.

"Ta biết trong lúc ta bắt giữ các người ở đây thì bên trong rừng kia cũng đã có voi chiến của Sơn vương đợi sẵn. Xét về tính rủi ro, với thương nhân bọn ta, còn mạng là còn tiền, ta hoàn toàn có thể lựa chọn từ bỏ chuyến hàng này, gϊếŧ hết các ngươi rồi quay trở lại đường cũ. Như thế các ngươi mất mạng, Sơn Vương sẽ mất đồng minh, thân quyến các ngươi đang được Sơn Vương che chở sẽ mất chỗ dựa, nhẹ thì bị đuổi khỏi bản của họ, nặng thì trở thành trò tiêu khiển của Sơn Miêu, bị voi dày, ngựa xéo, làm mồi cho sói, hổ trong rừng sâu. Ngay cả khi họ may mắn lập được một trại sơn khấu khác thì sau khi trở lại ta sẽ thông báo với tất cả thương nhân các nơi, sẽ không có ai đi qua con đường này nữa, thân nhân của các ngươi sẽ mất hết kế sinh nhai mà chết đói. Trại chủ thấy ta nói đúng không?"

Đại Lực nghe ta phân tích xong thì hai hàng lông mày nhíu chặt, ánh sáng trong mắt hắn cũng vụt tắt, hắn rõ ràng đang lo sợ, ta liền nắm bắt cơ hội ấy đi nước cờ cuối cùng.

"Đấy là trong trường hợp trại chủ quyết sống chết một trận với ta. Tuy nhiên, ta nói rồi, người làm ăn trọng quan hệ hộ tác. Ta cần có việc đi qua nơi này, các vị và Sơn Vương lại chỉ cần tiền tài vậy thì tại sao không thử tìm tiếng nói chung?"

Nghe lời ta nói, Đại Lực liền nhìn ta bằng vẻ mặt bán tín bán nghi.

"Ý của thương gia là?"

Nhìn ánh mắt ấy của hắn, ta biết dù ngoài mặt tỏ ra nghi ngờ nhưng trong lòng hắn tám phần đã đưa ra quyết định, ta liền sảng khoái đề nghị.

"Ngay từ lúc đầu ta đã giải thích với trại chủ, thương nhân bọn ta đi đâu cũng cần có anh em Sơn khấu đảm bảo an toàn. Mà phàm là thương nhân giao thông nhiều năm trên đoạn đường này đều biết nguy hiểm cao nhất của mỗi chuyến hàng là vô tình đυ.ng phải Sơn Miêu. Từ trước đến nay, ta chủ yếu chỉ hợp tác với các nhóm sơn khấu ở bìa rừng, ho vốn luôn sinh kế bằng cách phân rõ địa bàn tránh xung đột cùng Sơn Miêu, thậm chí, hàng năm, họ còn phải nộp cống châu báu cho Sơn Vương để mua an ổn. Thật sự ta chưa gặp ai thiết lập được quan hệ với Sơn Vương như trại chủ, nội việc Sơn Miêu vốn nổi tiếng kỳ thị lại đồng ý che chở cho người của ngươi đã chứng tỏ trại chủ là một người không tầm thường. Một người như vậy mà phải gϊếŧ đi hoặc trở thành kẻ địch thì rất đáng tiếc.

Ta muốn đề nghị với trại chủ trở thành trạm trung chuyển hàng hóa của ta ở vùng này, công việc rất đơn giản, ngài nhận hàng từ bìa rừng phía Bắc rồi trao lại cho người của Bách Nguyệt hội ở bìa rừng phía Nam, lợi nhuận mỗi chuyến hàng sẽ chia cho ngài cùng sơn vương hai phần mười. Ngoài ra, bạn bè trong thương hội của ta làm ăn trên trục đường này không phải ít, ta sẽ thông báo cho họ phí bảo tiêu rõ ràng, từ đó trại chủ và anh em Sơn khấu trong núi này vừa có nguồn thu ổn định, không cần cướp của, gϊếŧ chóc mà vẫn có thể đảm bảo cuộc sống cho người nhà và mối quan hệ tốt đẹp với Sơn Vương. Ngài thấy sao?"

Ta là người thông minh, nếu không chắc chắn sẽ không đưa ra đề nghị bất lợi cho mình. Sự việc sau đó vô cùng đơn giản, Đại Lực dù cứng đầu đến mấy, sau một buổi tối bị giam giữ hắn liền gật đầu đồng ý lời đề nghị của ta. Để chứng minh thành ý của mình, hắn giao phó cho ta đứa con trai lớn của hắn. Ta hiểu hắn giao con cho ta không hẳn chỉ để bảo đảm chuyên hợp tác sau này mà còn vì mong thằng bé có tương lai sáng lạn hơn bố nó, được đường hoàng sống dưới ánh mặt trời chứ không phải trốn chui trốn nhủi trong chốn rừng sâu. Để đáp lễ thành ý của Đại Lực, ta rất hào phóng để lại cho hắn một nửa vật phẩm trân quý mình mang theo. Ta ra tay rộng rãi thì đương nhiên hắn cũng vô cùng vui vẻ, đích thân mang người hộ tống cả đoàn của ta tới tận bìa rừng. Trên cả đoạn đường này, bọn ta không hề gặp thêm một bóng Sơn Miêu hay sơn khấu nào khác.

* * *

Thiên Túc, Kang Bo Ra, Tuyettuyetlanlan và 158 người khác thích bài này.

27 Tháng mười một 2020Tặng xuThíchTrích dẫn

Sai NguyenThành viên chuẩn

Bài viết:Tìm chủ đề177

Q1.