Bấm để xem
Đóng lại
Ta không biết mình ngủ bao lâu, chỉ biết đã lâu lắm rồi không ngủ một giấc sâu đến thế, cho tới lúc một tiếng ầm vang lên, ván giường dưới lưng rung lên bần bật mới khiến ta bừng tỉnh. Trong cơn ngái ngủ, đầu óc vẫn còn mụ mị ta liền vớ đại một cái gì đó vừa nặng vừa cứng ở đầu giường ném mạnh ra ngoài, mồm còn hét lớn.
"Con mẹ nó, nửa đêm nửa hôm, có để cho người ta ngủ không? Cút ngay."
"Loảng xoảng.. bịch bịch bịch."
Không gian xung quanh bỗng trở nên nặng nề đến hít thở không thông, ta mơ màng thò đầu ra khỏi màn, cố gắng lật mở hai mí mắt đang dính chặt vào nhau thì thấy một cảnh tượng kinh hoàng.
Căn phòng vốn nửa tối nửa sáng lúc này đã đèn nến sáng trưng như ban ngày, dưới đất là ngổn ngang mảnh sứ vỡ cùng mấy cây nến cháy dở, Chi thị cùng hai vị thái giám bê khay đồ gì đó đang quỳ mọp dưới đất run lập cập. Hướng mắt nhìn lên, ngay trước mặt ta là bóng hoàng bào chói lọi dính nhem nhuốc sáp nến, gấu áo còn một lỗ cháy xém nhìn vô cùng nhức mắt. Lại nhìn lên thêm chút nữa, khuôn mặt Trần Thuyên lúc này đã đen như đít nồi, ta còn có thể cảm giác được một làn khói đang ngùn ngụt bốc lên từ đỉnh đầu hắn. Phía sau lưng hắn, cửa phòng mở toang, gió lùa l*иg lộng, cánh cửa đung đưa như sắp rụng ra tới nơi, có hai vị ngự lâm quân cũng đang quỳ mọp run cầm cập không dám ngóc đầu dậy. Phía sau nữa, Hồ Lộc tuy ra vẻ sợ sệt nhưng vẫn đang hóng hớt rướn cổ ngó vào phòng.
Chứng kiến cảnh này, có là thần tiên cũng phải tỉnh ngủ, nhưng ta vừa đảo mắt nhìn qua căn phòng đã lại muốn đập đầu vào gối mà ngất xỉu tại chỗ, khóe miệng không tự chủ xoắn xuýt lại. Nuốt khan một ngụm nước bọt, ta đành giở thói lưu manh lập cập nhào xuống giường, quỳ mọp gối trước mặt Trần Thuyên hô lớn.
"Nô tỳ vấn an quan gia, quan gia vạn tuế vạn tuế vạn.. ứ.." Ta chưa kịp hô xong đã bị một bàn tay cứng như gọng kìm kéo xốc lên nhét trở lại vào trong màn giường, trong lúc đầu óc quay cuồng liền nghe tiếng gầm của Trần Thuyên.
"Tất cả cút ra ngoài, ai để lộ chuyện hôm nay, lập tức cắt lưỡi, chém đầu." Nói rồi hắn cũng xông vào trong giường của ta, một tay ấn đầu ta xuống gối, tay còn lại kéo chăn trùm ta kín đến ngạt thở.
"Nô tài, thuộc hạ tuân chỉ." Tiếng người ngoài màn vọng vào rồi theo sau là một loạt tiếng bước chân rời đi.
"Quan.. quan gia, nô tài đã bày sẵn điểm tâm và rượu lên bàn, chúc quan gia và cô nương vui vẻ.." Giọng này là của Hồ Lộc, chỉ là một lời chúc đơn giản, qua miệng hắn, ta lại thấy nhớp nháp đến nổi da gà, không khác nào cảm giác mỗi lần nghe đám khách làng chơi và đám chị em trong thanh lâu tán tỉnh cợt nhả.
"Đợi đó, mang cái này đi giặt cho sạch sẽ, nếu có vấn đề gì, cẩn thận trẫm chặt cái chân chó của ngươi." Ta không nhìn thấy gì nhưng nghe tiếng loạt xoạt cũng có thể đoán được Trần Thuyên đã cởi long bào ném cho Hồ Lộc. Nếu là ngày thường, chắc chắn ta phải dè bỉu một vài câu mới hả dạ, nhưng lúc này lại chẳng còn hơi sức đâu mà nghĩ đến chuyện ấy, đơn giản vì mũi miệng đã bị cái chăn bông đè chặt đến nghẹt thở, chỉ còn cách thò tay ra hiệu cho Trần Thuyên. Ta phải dùng hết sức đập vào đệm vài chục cái thì hắn mới hiểu ý, nới tay để ta thò đầu ra thở. Ta thều thào nói với hắn.
"Hộc.. quan gia.. đêm nay là giao thừa, sát sanh là điềm xấu. Nếu quan gia muốn xử tội chết nô tỳ có thể rộng lượng đợi qua ba ngày Tết được không."
"Ngươi bây giờ là nô tỳ hạ đẳng, từ đầu đến chân chẳng đáng mấy hào, có tùng xẻo cũng róc không ra được mấy lạng thịt, trẫm gϊếŧ ngươi thì được các gì?"
Ta quay phắt lại nhìn hắn, thấy hắn đang nhàn nhã ngồi gác chân bên thành giường, trên người mặc độc một cái áσ ɭóŧ màu vàng kim, lưng tựa cột giường đang khoanh tay nhìn ta, mặt vênh lên, khóe miệng còn nhếch lên cười đểu giả. Tức mình ta lồm cồm bò dậy ngồi đối diện hắn, hai tay chống nạnh gân cổ cãi.
"Quan gia đã thấy nô tỳ hạ đẳng nào mà tài sản bạc vạn như nô tỳ chưa, mà người nhìn xem nô tỳ tuy không xinh đẹp thật nhưng toàn thân chỗ nào cần nhô thì nhô, cần xẹp thì xẹp cần da có da, cần thịt có thịt."
Thấy ta như vậy, Trần Thuyên không những không tức giận mà còn tủm tỉm cười, dùng ngón trỏ dí trán ta nói.
"Mới làm nô tỳ mấy hôm mà đã thấy nghiện rồi đúng không? Mở miệng, đóng miệng đều xưng nô tỳ mà không thấy em ngượng mồm."
Ta biết Trần Thuyên khỏe hơn mình nhưng cái dí tay này không biết hắn dùng muời mấy phần công lực mà cả người ta ngã dúi dụi xuống gối còn trán lại đau âm ỷ. Một tay ta đỡ trán, tay còn lại chống đầu dùng thế nằm mỹ nhân tiêu chuẩn liếc mắt nhìn hắn nói mỉa.
"Lần này quan gia dạy dỗ nô tỳ đủ nghiêm khắc, một bước từ cung nữ thân cận xuống nô tỳ hạ đẳng nhất. Nếu nô tỳ không biết thân biết phận, kính trên nhường dưới, lễ nghi đầy đủ thì sao có thể toàn vẹn mà ở đây hầu nguời."
Ta dốc lòng nói mỉa, mặt Trần Thuyên cũng đủ dày, hắn vẫn giữ nguyên tư thê khoanh tay dựa cột giường nhướn mày hỏi lại ta.
"Ồ, giờ trẫm lại tò mò, mấy tuần nay em hoc được những gì rồi?"
"Một câu thôi: Người đứng dưới mái hiên phải cúi đầu."
"Nói hay lắm, nhưng thái độ của em bây giờ là đang cúi đầu?"
"Ồ không, trước giờ nô tỳ đều biết cúi đầu phải tùy lúc không sẽ phản tác dụng, thái độ của nô tỳ bây giờ chính là đang làm nũng quan gia." Ta nhìn hắn nháy mắt một cái rồi mới nói tiếp.
"Nô tỳ biết dù quan gia có tức giận thì trong lòng vẫn có một phần tình cảm người không buông bỏ được với nô tỳ. Dù tình cảm đó là gì thì nô tỳ cũng phải coi đó là cọng cỏ cứu mạng, bám cho chắc mới được." Ta cố tình vươn người đưa mặt mình áp sát mặt Trần Thuyên. Ta biết hắn không hề chuẩn bị tinh thần nghe những lời như vậy nên đôi mắt hắn dần mở lớn. Ta lại càng được thể tiến tới đến lúc mũi chúng ta gần chạm vào nhau mới mỉm cười nhìn mặt hắn dần đỏ lên.
Mẹ thường nói, trên đời này, trừ tình phụ tử, chẳng có loại tình cảm nào có thể khống chế nam nhân hiệu quả bằng lòng thương tiếc nữ nhân, đối đầu với nam nhân càng cường hãn, ngươi càng phải mềm mại dịu dàng, hắn càng bá đạo, ngươi càng phải thiệt thòi đáng yêu. Lúc này Trần Thuyên đối với ta đang mang một tâm trạng đề phòng nghi kỵ, ta càng phải tỏ ra như cọng lông vũ mềm mại dựa dẫm vào lòng hắn, khiến hắn buông không nỡ, bỏ chẳng xong.
Quả nhiên ta càng tiến tới, hắn càng lùi lại dựa sát vào thành giường, đến lúc không còn cách nào trốn tránh mới ho khan vén màn chạy thẳng ra ngoài còn ném lại một câu.
"Trẫm đợi ở ngoài sân cùng đón giao thừa, em mau mặc y phục cho ấm vào tránh bị cảm lạnh."
* * *
Đúng như Hồ Lộc nói, đồ đạc của ta ở ngoài cung đã được chuyển đầy đủ vào trong phòng này. Có lẽ Trần Thuyên muốn giữ ta ở đây cho đến khi chắc chắn mười phần tất cả mọi chuyện đều diễn ra như những gì hắn muốn. Nhìn rõ tương lai mình như thế, ta trái lại không còn cảm thấy lo lắng hoặc hoài nghi mình nên làm gì, thảnh thơi chọn một bộ váy gấm mầu đỏ rực cho hợp với không khí Tết, lấy cái áo choàng có mũ trùm kín đầu bằng lông chồn trắng để che chắn bản thân cẩn thận rồi mới đi ra ngoài.
Khi ta ra tới bên ngoài thì đã thấy ba vị Phúc Lộc Thọ xum xoe đốt l*иg đèn đỏ, cắm cành đào, sắp mâm ngũ quả, bóc bánh chưng, cắt bánh dày, rót rượu trên một cái bàn đá lớn. Trong lúc đó Trần Thuyên ngồi im lặng nhắm mắt dưỡng thần trên một phản gỗ, bên cạnh hắn có đặt chậu than sưởi. Ta nhìn xung quanh, ngoài cái phản gỗ kia cũng không thấy có thêm cái ghế ngồi nào, lẽ nào hắn muốn ta đứng hầu hắn uống rượu giao thừa? Nếu như thế thì cũng thật sự rất không phúc hậu.
Có lẽ nghe tiếng bước chân ta tới gần, Trần Thuyên mở hé một ánh mắt rồi lười biếng đổi thế ngồi để lộ ra một chỗ trống rồi nói.
"Không phải nhìn, em ngồi đây."
Lúc này hắn đã thay một thân thường phục màu vàng kim, khoác áo choàng gấm xanh lót da hổ, mái tóc búi nửa đầu để tùy ý buông xõa sau lưng, cộng thêm khuôn mặt vốn đã đẹp hại người, cái dáng vẻ lười biếng đó của hắn có một sự quyến rũ rất riêng. Trái tim ta bất chợt đập mạnh. Cảm giác này đã lâu lắm rồi không trở lại khiến ta hơi chột dạ, hít một hơi thật sâu, nuốt một ngụm nước miếng, ta mới lấy lại tâm tính bình thản để bước tới cạnh hắn.
"Bẩm quan gia, thế này, có vẻ không đúng quy củ lắm, nếu thái hậu hoặc các vị phu nhân biết được, nô tỳ có mấy cái mạng cũng không đủ cho họ chém. Hay là nô tỳ đứng đây hầu quan gia vậy."
Trần Thuyên trợn mắt nhìn ta rồi mới phá lên cười.
"Em đang nói linh tinh cái gì thế, hoàng cung này là của trẫm, trẫm nói gì thì đó chính là quy củ, mà đêm nay là giao thừa, ai rảnh mà tới đây rình rập em. Yên tâm, trẫm đảm bảo không ai dám tìm em chém đâu."
Hắn tự nhiên lật vạt áo choàng của ta, nắm cổ tay ta, kéo ta ngồi xuống chỗ trống trên phản gỗ.
"Nào, đừng một câu nô tỳ, hai câu nô tỳ nữa, em và trẫm coi như là thanh mai trúc mã, trẫm quen với dáng vẻ vô pháp vô thiên của em rồi. Đêm nay là giao thừa, cho phép em thoải mái một chút."
Ta bĩu môi giấu tay vào trong áo choàng, hắn nói bốn chữ thanh mai trúc mã mà không thấy ngượng mồm, chưa thấy trúc mã nhà ai tính toán sống còn với thanh mai như hắn. Nhưng thôi, bây giờ ta đang bị giam dưới hiên nhà hắn, không muốn dính mưa thì phải chịu khó cúi đầu. Vì thế ta cầm lấy chén rượu trên bàn hướng về phía hắn.
"Thôi được rồi, em không đùa nữa, nào, chúc mừng năm mới."
Hắn mỉm cười, cũng cầm chén rượu chạm với ta. Có hơi rượu vào người, sống lưng lạnh lẽo của ta cũng dần ấm lại, gan cũng lớn ra, ta đẩy chân hắn dịch sang một bên rồi tự mình nằm xuống. Hắn cười khẽ, dùng tay vuốt nhẹ đỉnh đầu ta.
"Sao nào, mới có mấy ngày mà đã thiệt thòi như thiếu phụ vắng chồng thế này. Bao nhiêu năm rồi em vẫn không bỏ được thói xấu, bị bắt nạt là lại tìm người làm nũng."
"Anh thử làm nô tài một tháng đi rồi biết có thiệt thòi hay không?" Ta không nhìn hắn chỉ phồng má bĩu môi nói. Tay với lên bàn tự rót cho mình thêm một chén rượu, vào cung bao nhiêu lần rồi mà chưa bao giờ được nếm thử ngự tửu, đúng là sơ sót.
"Sao em nghĩ trẫm không hiểu, chốn hoàng cung này tuy hoa lệ nhưng đầy dẫy cạm bẫy, ngươi sống ta chết, cá lớn nuốt cá bé, mệt mỏi vô cùng. Đôi khi trẫm vẫn muốn quay lại thời trẻ thơ, cùng em nghịch phá không cần lo lắng hay toan tính gì." Bàn tay hắn rất lớn, phủ lên đầu ta khiến ta cảm thấy được che chở. Chẳng hiểu sao cái vuốt ve dịu dàng của hắn lại khiến cõi lòng ta đau âm ỷ, tuy biết hắn không bao giờ cho ta được điều ta muốn nhưng vẫn tham luyến một chút ngọt ngào này. Ta nhắm mắt, im lặng tận hưởng sự vuốt ve dịu dàng, nghe giọng hắn trầm trầm bên tai.
"Trẫm nhớ lần đầu tiên gặp em, nhìn em chẳng khác gì một thằng nhóc, đã không trắng trẻo lại còn gầy nhẳng, rất thông minh nhưng lại thích khôn vặt. Mặc dù trẫm tỏ rõ không thích có một thư đồng như em nhưng chẳng biết từ lúc nào đã bị em lôi kéo vào đủ trò nghịch phá. Có lần em còn cả gan kéo trẫm chui lỗ chó ra ngoài chơi khiến ông ngoại suýt thì phải huy động cả binh lực trong kinh thành để tìm về."
"Ừ, em nhớ, ngày đó em kéo anh đi trộm ổi của bác gái bán trà ở đầu đường, khi ôm một bụng ổi chui tường về thì bị mẹ tóm được. Hôm ấy em còn tưởng đã bị mẹ đánh tàn phế rồi cơ."
"Ha ha, mẹ em là nữ nhân mạnh mẽ hiếm thấy, cách bà ấy yêu thương em cũng không giống người bình thường."
"Ừ, em nhớ mẹ lắm." Ta kéo tay áo hắn che mắt mình, mùi long tiên hương tràn ngập khoang mũi, lòng ta chỉ mong nếu giây phút này kéo dài vô tận thì tốt biết bao.
"Thôi nào, đêm nay là giao thừa, đừng nói chuyện buồn nữa, mẹ của em cũng không muốn em đau buồn như vậy." Hắn vỗ nhẹ đỉnh đầu ta rồi cầm một cái bánh dầy kẹp giò phe phẩy trước mũi ta. "Nào, ăn một miếng, em thích nhất món này còn gì, nếm thử một chút tay nghề đầu bếp hoàng cung."
Hắn không nói thì ta còn có hứng ăn, tự nhiên nhắc tới phòng bếp lại khiến ta nhớ đến nỗi khổ mấy hôm nay, mà đặc biệt là cái bánh dầy này, hắn có biết ta phải còng lưng giã xôi bao nhiêu lâu mới ra được thành phẩm không? Ta nhất quyết kéo áo trùm đầu để khỏi ngửi mùi giò thơm phức.
"Không ăn, bất cứ cái gì mang từ cái nhà bếp chết tiệt kia em thà chế cũng không ăn."
"Nào, ngoan, trẫm hứa không bắt em quay lại làm bếp nữa. Dậy ăn một miếng nào." Trần Thuyên phá lên cười, một tay hắn kéo áo choàng của ta, tay kia vẫn cầm cái bánh dầy. Ta tức mình đẩy mạnh tay hắn, không ngờ đẩy mạnh quá, cái bánh bay một đường rơi xuống gữa bàn tiệc, xô đổ cả bình rượu. Thấy cảnh đó, ta đột nhiên cảm thấy chột dạ nên vội vàng quỳ thụp xuống mếu máo khóc phủ đầu trước khi Trần Thuyên kịp nổi giận.
"Em không cố ý đâu, anh đừng giận, đừng giận nhé."
Quả nhiên là giận, Trần Thuyên trầm mặc nhìn ta không nói, lông mày hắn không nhíu chặt nhưng môi hơi mím lại, bàn tay vừa bị ta đẩy ra giờ nắm chặt lại thu về để bên người.
Ta trân người nhìn hắn, quanh người bỗng có cảm giác bị một áp lực nặng nề đè lại, một lúc lâu sau, Trần Thuyên mới chuyển tư thế ngồi, hai chân hắn hạ xuống khỏi phản gỗ, hai khủy tay chống lên đầu gối rồi hạ khuôn mặt áp sát mặt ta.
"Em sợ anh, Điểm, từ bao giờ em lại sợ anh." Trong một khắc này, bỗng nhiên hắn không còn tự xưng mình là trẫm nữa.
"Anh là vua, em không nên sợ anh sao?" Ta vô thức trả lời nhưng lại không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Hai tay Trần Thuyên nắm vai ta kéo lại gần phía hắn, cho tới khi hai đầu gối của ta rời khỏi mặt đất, toàn thân bị mất trọng tâm gần như đổ nhào mới nghe hắn nói.
"Điểm, tất cả những việc anh làm đều để chứng minh cho em rằng em chỉ là một nữ nhân, anh muốn em có thể dựa dẫm vào anh chứ không phải để em sợ anh."
Lời hắn nói làm ta giật mình, bỗng nhiên ta cảm giác đầu óc mụ mị, không hiểu nổi hắn phát điên cái gì, mọi chuyện đến nước này, hắn lại nói ta có thể dựa dẫm vào hắn, lẽ nào vì hắn muốn ta dựa vào hắn nên trước tiên phải khiến ta trắng tay, sau đó lại bắt ép ta làm điều mình không muốn hay sao?
"Anh nói em dựa dẫm vào anh, em có tư cách gì để dựa dẫm vào anh. Giữa hai chúng ta từ trước tới nay chẳng phải chỉ có nghĩa quân thần, em vì anh mà bán mạng hay sao?"
Ta có thể cảm nhận thấy Trần Thuyên cứng người sau khi ta dứt lời, đôi mắt hắn lộ rõ vẻ do dự, hai cánh tay đang nắm vai ta trở nên bất động, nhưng ngón tay lại siết chặt hơn, vai ta đau nhói, trong tư thế của ta hiện giờ, đứng dậy không được, chạy trốn chẳng xong chỉ có thể cắn răng chịu đựng. Tới lúc không chịu nổi, ta đành mở lời.
"Có gì thì từ từ nói, giờ anh buông em ra được không, em đau."
Tới lúc này Trần Thuyên mới giật mình vội vàng buông hai tay ta ra, nhưng hắn buông đột ngột không một lời báo trước khiến ta không kịp chuẩn bị, cứ thế đổ thẳng về phía trước. Cả hai chúng ta ngã nhào trên phản gỗ, toàn thân ta đập manh vào l*иg ngực hắn, ta nghe Trần Thuyên kêu đau một tiếng liền vội vàng chống người ngồi dậy.
"Xin.. xin lỗi, em không cố ý."
Ta muốn ngồi dậy nhưng không ngờ lại bị một cánh tay đè chặt gáy khiến nửa khuôn mặt ta áp vào l*иg ngực hắn. Ta nghe tiếng tim hắn đập thình thịch, hắn nói.
"Anh chưa bao giờ coi em là thuộc hạ, từ trước tới nay, ngoài mẹ hai và ông ngoại, em vẫn luôn là người thân thiết nhất trong lòng anh. Mười năm này, em đã trả giá những gì, anh đều biết, trước khi đăng cơ, quanh anh nguy hiểm trùng trùng, cực chẳng đã mới phải để em ra mặt kiếm tiền. Bây giờ anh đã ở trên ngai vàng rồi, em không cần thiết phải hi sinh vì anh nữa, buông tay đi, anh sẽ chịu trách nhiệm và bù đắp cho em."
Lời hắn nói khiến l*иg ngực ta thắt chặt đến mức khó thở, cơn đau âm ỷ trong lòng khiến ta tỉnh táo phần nào. Nếu hắn nói với ta lời này từ ba năm trước, vào ngày hắn đăng vị, ta sẽ vô cùng hạnh phúc, hạnh phúc đến mức hắn muốn gì, ta sẽ nghe theo, thậm chí buông tay làm một nô tỳ ngày ngày hầu hạ bên cạnh hắn cũng được. Nhưng tại sao bây giờ hắn mới nói, sau bao nhiêu việc hắn đã và đang làm, chỉ mấy lời sáo rỗng này là có thể giải thích hết tất cả được sao?
"Bù đắp, năm tháng qua thì cũng qua rồi, vết thương chảy máu cũng đã thành sẹo rồi, anh định bù đắp thế nào?" Ta nói xong lời này liền cảm nhận được bàn tay hắn đang nhẹ nhàng vuốt ve trên đỉnh đầu mình.
"Anh luôn coi em như em gái ruột của mình, từ sau khi bác gái qua đời, nhìn em một thân một mình bôn ba khắp nơi khiến anh vô cùng đau lòng. Hơn ai hết, anh muốn em được như các cô nương khác, vô lo vô nghĩ, để người người cưng chiều, chăm sóc. Chỉ cần em đồng ý nhận lại cha, anh lập tức sẽ phong em làm quận chúa, em muốn cái gì sẽ có cái đó."
Quả nhiên, ta tuy đã dự đoán trước hắn đột nhiên thay đổi thái độ là có lý do, nhưng vẫn không thể nào khống chế cơ đau quặn thắt trong l*иg ngực, không cách nào kìm chế bản thân chạy trốn khỏi vòng tay đang ôm chặt mình. Sự tức giận tuôn trào khắp cơ thể vào đầu óc ta, như nước lũ tràn bờ, ta hét thẳng vào mặt hắn.
"Em không phải em ruột của anh, em hy sinh vì anh bao nhiêu năm như vậy không phải vì tham luyến vinh hoa phú quý. Anh nói quan tâm em, muốn tốt cho em, nhưng từ trước tới nay anh từng hỏi em thích gì hay em cần gì? Anh có thử đặt mình vào tình huống của em mà nghĩ tại sao em không muốn nhận ông ta hay không? Anh không biết, cái gì cũng không biết nhưng muốn tự quyết định tất cả. Em là một con người, không phải con chó con mèo mà tùy anh muốn đùa giỡn thế nào cũng phục tùng vô điều kiện."
Nói rồi ta bỏ chạy một mạch về phòng. Ta muốn đóng cửa lại nhưng một cánh cửa đã bị hỏng nên chỉ còn cách dùng then cài rồi kéo cái bàn chặn lại không cho nó rụng xuống. Xong xuôi ta mới thấy toàn thân vô lực, chân tay run lập cập, cổ họng nghẹn tức, mồm miệng đắng ngắt như vừa uống phải mười cân hoàng liên, nước mắt không nghe lời chảy xuống như đê vỡ. Ngay cả khi mẹ qua đời, ta cũng chưa bao giờ cảm thấy mình bất lực vào cô đơn đến vậy, không có nơi nào để đi, không có ai để dựa dẫm, chỉ có cách giấu mặt vào hai đầu gối mà mặc cho nước mắt rơi.
"Cộc, cộc." Tiếng gõ cửa vang lên, ta nghe giọng Trần Thuyên vọng vào từ ngoài cửa.
"Điểm, em mở cửa cho anh được không. Anh không biết đã nói gì sai, nhưng anh chưa bao giờ đùa giỡn tình cảm của em."
Hắn không nói thì thôi, càng nói ta càng tức điên người, ta muốn hét lớn với hắn, không muốn đùa giỡn tình cảm cái đầu anh, là ta ngu được chưa? Là ta ngu vì dù biết không nên nhưng vẫn yêu anh, còn ngu tới mức ngây ngốc ôm cái tình yêu ấy gần mười năm mà anh còn không biết.
Lời này ta không cách nào nói nổi, chỉ còn cách vớ đại cái gì đó trong phòng ném vào cửa cho bõ tức.
"Loảng xoảng."
"Em không muốn nghe, không muốn gặp, anh để em yên."
Ta hét xong, bên ngoài liền trở nên yên lặng, sau đó ta nghe bước chân hắn rời đi thật. Thấy chưa, hắn lại nói dối, người thân duy nhất cái đầu hắn, thanh mai trúc mã cái đầu hắn, em ruột là cái quái gì.
Ta ở bên hắn bao nhiêu lâu, từng chứng kiến bao nhiêu lần hắn chạy theo dỗ dành thái hậu, cũng có thể xuống nước với Thanh Liên, thông cảm cho Bảo Từ phu nhân, quan tâm chăm sóc Huy Tư hoàng phi. Nếu ta thật là nữ nhân mà hắn có tình cảm, lẽ nào hắn lại dễ dàng bỏ đi như vậy. Càng nghĩ, nước mắt ta lại càng chảy nhiều, uất ức tới không chịu nổi, vừa lạnh, vừa cô đơn, ta ngã nhào lên giường trùm chăn kín đầu, chỉ ước sao ngày mai không cần phải tỉnh lại.
* * *
Con gà và con mèo, Astrid Chan, Linh Chip và 44 người khác thích bài này.
28 Tháng mười hai 2020Tặng xuThíchTrích dẫn
Sai NguyenThành viên chuẩn
Bài viết:Tìm chủ đề177
Q1.