- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Đại Việt Đệ Nhất Thương Gia
- Chương 13 - Gặp nguy không được phép loạn
Đại Việt Đệ Nhất Thương Gia
Chương 13 - Gặp nguy không được phép loạn
Bấm để xem
Đóng lại
Ta ngồi yên vị trong chăn ấm, sau lưng lại có một lớp đệm bông êm ái, khi dựa vào, vết thương có hơi đau nhưng nếu xoay nghiêng người thì thoải mái không gì bằng. Ta liền cứ bất động như vậy nhìn Trần Thuyên, xem hắn đuổi hết người trong phòng ra ngoài là có ý gì.
Thường ngày chạm mặt nhau, ta luôn là người xum xoe vồn vã mở lời trước nên đương nhiên lúc này Trần Thuyên hơi lộ vẻ bối rối. Hắn không ngồi xuống cạnh giường mà lại kéo một cái ghế ngồi cách ta hai bước, cứ như thể ngồi gần hơn một chút ta sẽ ăn thịt hắn vậy. Ta kiên nhẫn ngậm miệng nằm đợi khoảng một khắc thì mới nghe hắn mở miệng.
"Em cảm thấy thế nào rồi?" - Ta và hắn lớn lên cùng nhau, ta đương nhiên biết hắn sợ nhất cảm giác gượng gạo khi phải bắt chuyện với người khác. Binh pháp nói muốn khống chế kẻ địch trước tiên cần làm chúng rối loạn. Ta vẫn ngậm miệng nhìn hắn chằm chằm một lúc, cho đến khi thấy rõ môi hắn mím chặt lại, lông mày sắp chạm vào nhau, ta mới dùng giọng điệu nũng nịu trả lời.
"Em đói."
"Người đâu, mang đồ ăn nhẹ lên cho cô nương."
Trần Thuyên ngoan ngoãn gọi người chuẩn bị đồ ăn cho ta, còn đích thân hạ mình giúp ta uống trà, xúc miệng.
Hắn kiên nhẫn đợi ta ăn uống xong xuôi rồi mới lại lần nữa đuổi hết tất cả người hầu ra ngoài. Lần này, hắn không kéo ghế ngồi cạnh giường ta nữa mà ngồi thẳng trên giường ta nói chuyện.
"Bây giờ em thấy thế nào rồi?"
Đối phó với nội loạn quan trọng nhất là chữ nhẫn, danh nghĩa của ta lúc này là người bệnh nên lại càng chẳng có gì phải vội, liền dùng tay dụi mắt rồi ngáp dài một cái.
"Em buồn ngủ lắm."
Ta thừa biết hắn đuổi hết người trong phòng ra ngoài là muốn nói chuyện quan trọng gì đó với ta. Đã thế ta càng không để hắn toại nguyện. Nếu hắn đã có gan ăn ốc thì cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lý vỏ ốc kia đổ thẳng vào chân mình đi.
"Thôi được, cũng không phải chuyện gì quan trọng, em nghỉ ngơi đi. Ngày mai trẫm lại tới."
Chỉ đợi lời đó của hắn, ta liền vui vẻ nằm xuống giường, còn nắm góc chăn quay một vòng quấn mình thành con nhộng tằm rồi mới thở dài khoan khoái. Trần Thuyên đang giúp ta dém góc màn, thấy dáng vẻ ta như vậy, hắn hơi sững người rồi bật cười. Hắn thò tay vào vỗ đầu ta rồi nói.
"Đến tuổi làm mẹ trẻ con rồi mà tính tình vẫn cứ bắng nhắng, không hiểu nổi em làm cách nào làm người dưới phục. Cuộn chăn cẩn thận chạm vào vết thương."
Thấy bàn tay hắn trước mặt, ta liền to gan bắt lấy rồi tháo cái nhẫn phỉ thúy ở ngón tay cái của hắn ra mân mê, dùng giọng trẻ con đòi kẹo nói với hắn.
"Kệ chứ, có bắng nhắng thì bắng nhắng với anh, có ai nhìn thấy đâu mà sợ. Nhẫn này đẹp quá, cho em nhé."
"Được, chuẩn tấu. Bây giờ thì nhắm mắt ngủ đi."
Ta đương nhiên chẳng buồn ngủ chút nào, kiếm cớ đuổi hắn đi là vì muốn gọi Chi thị vào hỏi chuyện riêng nên vẫn mở to mắt nhìn hắn đi ra ngoài. Không hiểu sao, hắn đi vài bước liền ngoái đầu trở lại, chạm phải ánh mắt của ta thì liền nghiêm mặt quát.
"Nhắm mắt lại ngủ ngay."
Vẻ mặt ông già cau có của hắn trước nay luôn khiến ta bật cười, ta hỏi hắn.
"Người lúc nãy cùng anh vào đây là ai vậy, em chưa gặp hắn bao giờ."
Trần Thuyên ngẫm nghĩ một hồi rồi quay lại vỗ đầu ta nói.
"Hắn tên là Đoàn Nhữ Hải, hiền sĩ mới được trẫm chiêu mộ sau khi em đi Chiêm Thành không lâu. Hắn đã được phong hàm, nhưng chưa chính thức nhận chức. Trẫm muốn hắn ở đây giúp Thanh Liên quản lý việc kinh doanh giúp em trong thời gian em bị bệnh. Người này vô cùng thông minh, lại tri thư đạt nghĩa, có hắn ở đây, em cứ yên tâm mà nghỉ ngơi."
Có hắn ở đây nên ta mới lo lắng không nghỉ ngơi được ấy, trong lòng ta gào thét như vậy nhưng ngoài mặt vẫn ngoan ngoãn như một con mèo, từ từ nhắm mắt. Đợi tới khi nghe tiếng Trần Thuyên mở cửa phòng, ta mới nói vọng ra.
"Em không quản việc hắn giúp em kinh doanh, nhưng anh đừng có nổi hứng mối gả em cho hắn nhé. Hắn xấu lắm, em thích người đẹp như Trần Thiệu Nghĩa cơ."
Trần Thuyên chẳng thèm trả lời ta mà đóng cửa đi thẳng.
Ta biết hôm nay trong ngoài lâu có rất nhiều người đang trợn mắt nhìn cửa phòng mình nên chẳng dại gì mà gọi ngay Chi thị vào. Nhân lúc vừa ăn xong, căng da bụng, chùng da mắt, ta liền yên tâm đắp chăn nằm ngủ thẳng một giấc tới tối muộn, quả nhiên vừa mở mắt ra đã thấy Chi thị đang lúi húi châm đèn.
"Nước."
Nghe tiếng ta goi, Chi thị liền lộ rõ vui mừng mang cho ta một cốc nước ấm, thấy ánh mắt dò hỏi của ta, nàng ấy liền cười.
"Tiểu thư yên tâm, bây giờ là giờ Dậu, tất cả trên dưới toàn lâu đều đang tập trung ở tiền viện, sáng nay quan gia cũng đã rút đi mấy ám vệ vẫn canh giữ bên ngoài thay bằng thị vệ dưới quyền đốc tướng quân."
Nghe nàng ấy nói xong ta liền thở phào ngồi dậy, uống cạn cốc nước rồi mới bắt đầu tra hỏi.
"Kể lại cho ta chuyện từ lúc ta bắt đầu hôn mê đi."
"Vâng tiểu thư. Ngày ấy ở bến tàu, em không quay lại kịp, tiểu thư bị thích khách chém một nhát ở lưng, khi ngã xuống lại bị đập đầu vào thành đá nên bất tỉnh. Sau khi dẹp xong thích khách, vương thượng Chế Đạt Đa thấy tình trạng của tiểu thư quá nghiêm trọng, lại mất vô cùng nhiều máu nên có đề nghị để tiểu thư ở lại vương cung dưỡng thương. Lúc ấy, đốc tướng quân ôm chặt tiểu thư không buông, nói bằng mọi giá nhất định phải mang người trở về kinh thành. Sau đó, Trần Khắc Chung đại nhân cùng công chúa cũng nói thêm vào khiến vương thượng đành để họ mang tiểu thư trở về.
Hành trình trên biển trở về kéo dài khoảng hơn một tháng. Trong thời gian đó, tuy vết thương của tiểu thư đã được cầm máu nhưng người vẫn mê man không tỉnh, ngày nào đốc tướng quân cũng tới chăm sóc cho tiểu thư."
Thấy nàng ấy kể chuyện lan man, ta liền trợn mắt tỏ ý tức giận, thế là Chi thị lập tức cúi đầu tiếp tục kể.
"Chúng ta đi thuyền từ biển, ngược dòng sông Nhị Hà, qua bến Vân Đồn trở lại kinh thành thì đã là đầu tháng mười một. Từ bến tàu, họ đưa tiểu thư về thẳng nơi này, người của chúng ta đi cùng tới Chiêm Thành lập tức được Thanh Liên cô nương giao việc điều đi nơi khác. Từ lúc đó đến nay, mọi hành động của em đều bị kiểm soát chặt chẽ, Thanh Liên cô nương nói việc của em là chăm sóc tốt cho tiểu thư, còn chuyện khác thì không cần lo lắng tới."
"Những người làm mới trong lâu là thế nào?" Ta tiếp tục hỏi nàng ấy.
"Em đã hỏi dò những người cũ hiện vẫn còn đang làm việc, họ nói sau ngày tiểu thư lên đường, Thanh Liên cô nương như thường lệ thâu tóm tất cả việc kinh doanh trong lâu, bất cứ chuyện lớn nhỏ gì trong lâu đều phải qua quyết định của nàng ấy. Các cửa hàng trưởng và bà mụ đều chủ quan không suy nghĩ nhiểu.
Tuy nhiên khoảng một tháng sau, Thanh Liên cô nương đưa về một người tên là Đoàn Nhữ Hải, chính là người cùng đi với quan gia tới đây hôm nay. Ban đầu, người này chỉ là quản gia giúp việc của nàng ấy. Lâu dần, Thanh Liên cô nương bắt đầu thay đổi rất nhiều vị trí quan trọng còn người này càng ngày lại càng can dự nhiều vào việc kinh doanh và điều phối các cô nương. Khi em cùng tiểu thư trở về, tất cả các quản gia trung thành với tiểu thư đã bị thay đổi, những người mới thì chỉ báo cáo lại cho Đoàn Nhữ Hải và Thanh Liên cô nương."
"Giỏi lắm." Ta nhẫn nhịn vò góc chăn nghiến răng kèn kẹt, đám người này dám cấu kết tính kế ta. Nhìn thế cục này, kể cả ta có không bị thương nằm một chỗ thì khi trở về Thăng Long cũng không có cách nào ứng phó kịp. Thậm chí có lẽ ngoài kia bẫy rập đã giăng khắp nơi, chỉ đợi ta bước vào là thân bại danh liệt. Đã như vậy, ta không đáp trả phần hậu lễ này thì thật là không đáng mặt Đoàn Điểm đại thương gia.
"Chi thị, bắt đầu từ ngày mai ta sẽ đóng cửa dưỡng bệnh, phàm là cửa hàng trưởng, quản gia, bà mụ thì đều không gặp, bảo họ tất cả mọi việc cứ báo cáo trực tiếp cho Thanh Liên cô nương và Đoàn quản gia quản lý."
"Tiểu thư, như vậy thì chẳng mấy chốc mà sản nghiệp của người sẽ rơi hết vào tay họ." Chi thị nghe xong liền lộ vẻ hoảng hốt, nàng tròn mắt lay tay ta đến tội nghiệp ta liền vuốt tóc an ủi nàng ấy.
"Em yên tâm, người ta đã tốn công tính toán giăng bẫy ta khắp nơi ngoài kia, giờ ngu nhất là đi ra chui đầu vào rọ. Sản nghiệp này ta tuy mất gần mười năm gây dựng, nhưng cuộc đời ta vẫn còn vài cái mười năm, mất có thể làm lại. Mà việc quản trị một hệ thống lớn như Bách Nguyệt hội cũng đâu phải miếng bánh ngon, ta không biết Đoàn Nhữ Hải kia là người thế nào, nhưng nếu như Thanh Liên vẫn nắm quyền sinh sát thì chẳng mấy chốc sẽ gây loạn. Trong thời gian này, em cũng không cần quá lo lắng, cần làm gì cứ làm nấy, quan trọng nhất là em tìm cách liên lạc với Linh thị, báo với nàng ta vẫn bình an, dặn nàng án binh bất động."
Nói xong một tràng dài khiến ta cảm thấy như mất nửa cái mạng. Ta cầm tay Chi thị thều thào:
"Ta lại đói rồi, em mang bữa tối tới cho ta đi."
Tuyettuyetlanlan, Hồi Ức second, Ngọc Đinh và 60 người khác thích bài này.
7 Tháng mười hai 2020Tặng xuThíchTrích dẫn
Sai NguyenThành viên chuẩn
Bài viết:Tìm chủ đề177
Q1.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Đại Việt Đệ Nhất Thương Gia
- Chương 13 - Gặp nguy không được phép loạn