Trần Nguyên lúc này cũng đang chiến đấu với ba tên tướng sĩ gần đó. Ba tên chiến sĩ này đều có lấy trong tay mình những vũ khí vô cùng tốt, hai tên cầm đao và một tên cầm thương đang không ngừng vây công lấy Trần Nguyên.
Trần Nguyên lúc này cũng chỉ biết liên tục đón đỡ những đòn đánh tới tới của ba tên kia.
“Vù…”
“Cheng… cheng”
Trần Nguyên cấp tốc đưa đao lên chặn đỡ lấy một đao chém xuống phần đầu của hắn. Ngay một đao sau đó vụt tới muốn chém vào phần bụng của hắn, mà mũi thương còn lại cũng không hề rảnh rỗi mà vụt thẳng đâm tới ngay phía giữa ngực của Trần Nguyên.
Trần Nguyên hắn cấp tốc gạt lấy lưỡi đao trên, sau đó hắn lách người qua một bên để né lấy mũi thương đang lao tới ngực của hắn kia. Sống đao trong tay của hắn lúc này dựa sát vào người của hắn nhằm đỡ lấy lưỡi đao kia đang chém về mạng sườn của hắn.
“Vù…”
“Cheng…”
Ngay khi đỡ được cú chém kia, lưỡi đao của Trần Nguyên lúc này vụt thẳng từ trong người của hắn ra chém sượt dọc cây thương của tên cầm thương kia.
“Soẹt…”
“Vù…”
“Á….”
Hai bàn tay nắm chặt cây thương đang theo đà lao tới của tên kia bị lưỡi đao của Trần Nguyên chém cụt ngay lập tức. Hắn rống lên một tiếng đau đớn, sau đó hắn liền cấp tốc lùi lại khỏi trận chiến. Nhưng Trần Nguyên đâu dẽ buông tha cho hắn như vậy. Hắn nhảy lên cao quét ngang lấy lưỡi đao của mình một vòng nhắm ngay vào phần cổ của hai tên kia. Hai tên còn lại thấy lưỡi đao lao tới thì cấp tốc lùi lại phía sau. Trần Nguyên lúc này nhanh cơ hội tiếp đất, bật mạnh lao tới tên cụt tay đang lùi lại kia. Một lưỡi đao sắc bén xẹt qua.
“Vù….”
“Xoẹt…”
“Ọc… ọc…”
Lưỡi đao của Trần Nguyên lúc này xẹt qua cái cổ của hắn, hai tay của hắn cấp tốc đưa lên bịt lấy cổ của mình, nhưng đã muộn. Máu của hắn không ngừng từ cổ của hắn phun ra như suối, miệng của hắn cũng không ngừng “Ọc” ra máu. Chẳng mấy chốc hắn đỗ gục ngay trên mặt đất.
Bộ áo giáp kia của bọn hắn chỉ bảo vệ được phần đầu, phần thân giữa, phần đùi và phần cánh tay của bọn hắn mà thôi. Bộ giáp tuy mạnh mẽ nhưng cùng không phải là đa dụng, bởi nếu một bộ áo giáp bảo vệ được hết toàn thân của người chiến đấu sẽ thiết kế vô cùng khó khăn, chưa kể đến việc là nó sẽ quá nặng nề và vướng víu, gây khó khăn rất lớn trong việc chiến đấu.
Chính vì vậy, khi tấn công vào những tên được trang bị áo giáp này thì có bốn vị trí có thể tấn công vào. Đó là phần mặt và cổ, phần cánh tay trong, phần bàn tay, và cuối cùng là phần chân. Tuy nhiên, vẫn có nhiều chiến tướng quan trọng hoặc một số binh chủng đặc biệt phần chân vẫn được trang bị thêm giầy chiến.
Áo giáp phương đông khác biệt so với áo giáp của phương tây đó chính là cấu tạo và vị trí bảo vệ. Đặc tính này cũng có lẽ là do xuất phát từ đặc tính chiến đấu của mỗi quân đội với mỗi chiến thuật và địa hình chiến đấu khác nhau mà tạo thành.
Những đội quân phương đông thì chú trọng vào việc linh hoạt sử dụng vũ khí kết hợp với võ thuật. Nên áo giáp của bọn họ thường được chú trọng việc mềm mại nhất có thể nhưng vẫn đảm bảo được tính an toàn nhất. Đặc trưng thường thấy của những áo giáp của quân đội phương đông đó chính là chúng thường được làm thành từ nhiều mảnh kim loại nhỏ kết nối lại với nhau liền mạch hoặc là xếp chồng lên nhau như vảy cá. Việc thiết kế này sẽ giữ cho chúng được sự mềm mại khi khoác lên người, cũng như đảm bảo được tính an toàn và linh hoạt cho người sử dụng.
Còn đối với quân đội phương tây, địa hình chiến đấu của bọn họ đa phần là ít cây cối và trống trải, nên bọn họ thường ít sử dụng chiến thuật mà sử dụng phương thức chiến đấu là giáp lá cà cận chiến. Vì vậy áo giáp của bọn họ thường được đúc nguyên khối hoặc là được tạo thành từ những khối lớn ghép lại với nhau, và áo giáp của bọn họ cũng thường được có thêm một bộ phận đó là mặt nạ sắt. Với những thiết kế như thế này, trong những trận cận chiến, kết cấu áo giáp có thể giúp bọn họ hạn chế những lực va chạm lớn một cách đáng kể.
“Rầm…”
“Ha… ha…. Ha…, các tướng sĩ của ta, hãy lại hết đây, hãy đón bắt lấy những thứ này, những thứ này sẽ giúp các ngươi chém gϊếŧ lấy bọn chúng mà không hề biết mệt mỏi và đau đớn là gì… ực … ực… ực…”
Trần Nguyên cũng tất cả mọi người lúc này đều quay đầu nhìn lại, Độc Cẩu vùng ra khỏi đám gỗ cây nhà kho đổ sập lên người hắn khi này, hắn cười lớn mà hét lên. Hắn nắm lấy trong tay mình một bình rượu mà đưa lên nốc lấy liên tục.
“Ực…. ực… ực…”
“Hà…………..”
Lúc này đám tướng sĩ Dạ Lang còn lại kia cũng cấp tốc chạy lại phía Độc Cẩu mà tiếp nhận lấy những bình rượu. Chúng điên cuồng thi nhau uống lấy, bọn chúng còn phát ra những tiếng hà hơi sảng khoái mà cười lớn lên. Trong mắt của bọn chúng lúc này cũng bắt đầu dần xuất hiện những tia huyết hồng đỏ. Đây không phải là do sự tức giận, sự điên cuồng trong bọn hắn trỗi lên, mà đây chính là một phần thú tính trong cơ thể của bọn chúng đang điên cuồng chuẩn bị lao ra ngoài.
Độc Cẩu lúc này hai mắt đỏ ngầu, nhìn lấy đám người Trần Nguyên điên cuồng cười lớn như con thú giữ. Hắn gầm lên một tiếng thét lớn.
“Gϊếŧ…..”
Cả đám người của hắn ngay sau tiếng gầm của hắn lao thẳng về phía đám người Trần Nguyên như những con thú hung ác đói đang lao xổ đến cắn xé lấy con mồi của mình. Lúc này Trần Nguyên cũng ý thức được vấn đề không đúng, hắn cấp tốc hét lớn lên.
“Tất cả mọi người cẩn thận, bọn chúng giờ này không khác gì những con thú dữ, tất cả mọi người tập trung nhắm vào phần cổ và phần mặt của bọn hắn chém gϊếŧ cho ta. Tất cả các cung thủ tập trung phục kích lấy kẻ địch yếu thế. Gϊếŧ…..”
“Vù… vù…”
Sau tiếng hét lớn, Trần Nguyên dẫn đầu đám người lao thẳng về phía đám người Dạ Lang kia.
“A…”
“Gϊếŧ…”
“Các chiến sĩ còn lại theo sau Trần Giang cùng Công Đoàn thay phiên nhau chém gϊếŧ, nhất kích không được thì rút lui, tuyệt đối không được va chạm trực tiếp vũ khí với bọn chúng”
“Vù…”
“Phập …”
“Á…..”
“Keng… keng…”
“Rầm..”
Độc Cẩu lúc này điên tiết chém liên tục lên người của Trần Giang, Trần Giang hắn cũng múa lấy cây đao xung quanh người hắn mà liên tục đón đỡ. Trần Giang hắn lúc này không ngừng lùi lại phía sau, những cú tấn công của Độc Cẩu quá dồn dập khiến hắn không hề tìm ra được một khoảng trống để xoay chuyển.
“Cung thủ, nhắm lấy Độc Cẩu tên kia bắn tên”, Trần Nguyên lúc này cũng nhìn ra được tình thế không ổn của Trần Giang mà cấp tốc hét lớn lên.
“Vù… vù… vù….”
“Keng… Keng…”
Độc Cẩu lúc này cũng tiếp nhận hàng loạt mưa tên mà đã tạm ngưng lại tấn công lấy Trần Giang, Trần Giang lúc này cũng tranh thủ thời gian thở dốc. Phải nói là Độc Cẩu sau khi nốc rượu vào, sức chiến đấu của hắn tăng lên một cách lạ thường, ít nhất phải mạnh gấp hai lúc đầu của tên Độc Cẩu kia.
Tuy bọn Trần Giang không hề biết được nguyên nhân vì sao, nhưng Trần Nguyên thừa biết được trong những bình rượu kia hoàn toàn có vấn đề. Nếu hắn đoán không lầm thì trong những bình rượu kia đã bị bọn Khựa kia cho vào một lượng thuốc phiện. Chỉ có duy nhất thuốc phiện mới có thể phút chốc kí©h thí©ɧ tiềm lực của bọn Dạ Lang này như thế.
Nhưng Trần Nguyên biết được cái này cũng sẽ chẳng kéo dài được bao lâu, chỉ cần bọn hắn cầm cự một chút thôi, không cần bọn hắn tốn sức thì chắc chắn bọn Dạ Lang kia cũng sẽ tự đổ gục hết thảy. Đây chính là tác dụng phụ của thuốc phiện, đưa con người phút chốc bay lên cao để thấy mình chính là thần tiên, nhưng ngay sau đó khi thuốc dần tan đi thì cũng chính là lúc người sử dụng bị đập xuống mặt đất một cách không thương tiếc với những hiện thực vô cùng khốc liệt.
“A…”
Một vài binh sĩ của Trần Nguyên lúc này cũng bị chém trọng thương, Trần Nguyên cấp tốc hét lên.
“Kéo giãn đội hình, xa luân chiến, kéo càng dài thời gian càng tốt, bọn hắn sẽ tự bị gục ngã. Trần Giang, giữ chân lấy Độc Cẩu, Trần Vương, yểm hộ lấy những người còn lại”
“Keng… keng”
“Xoẹt…”
“Á….”
Mỗi lưỡi đao của Trần Nguyên đi qua là cứ mỗi cái đầu bay lên cao, hắn không chọn trực tiếp cận chiến mà là phục chiến. Hắn lựa chọn những kẻ địch yếu thế bị Công Đoàn hoặc Trần Vương đánh văng ra là hắn lại nhảy vào ăn hôi. Nếu như thấy chiến sĩ nào của hắn bị yếu thế thì hắn sẽ tới cấp tốc hỗ trợ.
Đối đầu với một đám chơi chất kí©h thí©ɧ, đánh mất bản thân mình như thế này thì hắn đầu cần đếm xỉa đến hoa mỹ, đẹp đẽ hay là quân tử quần đùi cái gì nữa. Đã xác định là kẻ thù, một là ngươi chết, hai là ta chết. Vậy thôi.
Nhiều người ngây ngô còn có quan điểm rằng, tuy là trong chiến tranh nhưng cũng phải quân tử, nói lời phải giữ lấy lời, chơi là phải chơi đẹp, bla bla… đủ thử. Bố khỉ nó chứ, thử hỏi khi ngươi đã xác định lấy tên kia là kẻ thù sống chết, thì ngươi có ngồi ở đó mà chơi đẹp mà quân tử nữa không, hay là nằm mơ cũng mơ thấy ngươi bóp cổ lấy kẻ thù của ngươi.
Trần Nguyên hắn quan điểm rõ ràng, đối với những kẻ tiểu nhân, chắc chắn phải dùng cách tiểu nhân để đối phó. Còn đối với những người quân tử, vậy thì hắn còn phải xem lại, nếu như kẻ quân tử kia gây hại đến cho hắn, cho những người thân của hắn thì hắn cũng không từ bất kỳ một thủ đoạn tiểu nhân nào mà chém gϊếŧ lấy tên quân tử kia. Hắn không thể quân tử ngay khi người thân của hắn mà hắn cũng không có bảo vệ được.
Độc Cẩu tên kia nãy giờ bị xa luân chiến thì cũng điên tiết cả lên, hắn lúc này không hề lấy đao của mình đón đỡ những công kích từ phía đám người Trần Nguyên nữa mà hắn dùng cách né tránh hoặc lấy thân mình đỡ luôn lấy. Hắn vung lấy đao của mình điên cuồng chém bốn phía xung quanh. Trần Giang nãy giờ bị yếu thế mà cũng điên tiết cả lên, hắn hét lên một tiếng lớn rồi xông thẳng lại vào tên Độc Cẩu kia mà chém gϊếŧ.