Chương 38: Cận Vệ

“Báo cáo, chúng ta cũng đã tạo thành công những cây lao. Qua nhiều lần thử nghiệm với sự tham gia của bên Quân bộ, chúng ta xác nhận những cây lao này đều đạt yêu cầu và hoàn toàn có thể tiến hàng hàng loạt thưa Đại đế”, Trần Vi lại tiếp tục báo cáo.

“Ha ha ha…, quả nhiên ngươi không làm ta thất vọng. Tốt, Trần Giang đâu?”, Trần Nguyên sảng khoái cười lớn.

“Có thuộc hạ”, Trần Giang đứng dậy chắp tay cung kính đáp.

“Các binh sĩ hiện nay luyện tập như thế nào rồi?”, Trần Nguyên dò hỏi.

“Báo cáo, hơn 300 chiến sĩ dự bị sau khi trải qua mấy tháng huấn luyện cực khổ cuối cùng cũng đã vượt qua tiêu chuẩn để chính thức gia nhập hàng ngũ biên chế quân sĩ. Trừ 100 chiến sĩ đã được Đại đế cử đi làm nhiệm vụ bí mật, hiện tại chúng ta có 328 tinh nhuệ binh sĩ cùng hơn 300 phổ thông binh sĩ”, Trần Giang cung kính báo cáo.

“Tốt, Ngươi phân 300 binh sĩ mới này ra thành ba phần. 100 binh sĩ giao cho Công Đoàn quản lý, vũ khí chính của bọn họ là thương và lao, bọn họ trực thuộc Công Đoàn quản lý và huấn luyện. 100 binh sĩ giao cho Trần Vương, vũ khí chính của bọn họ là cung tên, trực thuộc Trần Vương quản lý và huấn luyện. 100 binh sĩ còn lại thì giao cho Đại Man, vũ khí chính của bọn hắn là đao và khiên, cũng trực thuộc Đại Man quản lý và huấn luyện”, Trần Nguyên nhìn lấy ba người Trần Vương, Công Đoàn cùng Đại Man mỉm cười lấy.

Mục đích của Trần Nguyên chính là bước đầu hình thành và tạo nên bốn loại quân đoàn chủ lực.

Thứ nhất chính là tử chiến, chỉ chuyên dùng đao đám người Trần Giang. Thứ hai chính là chủ chiến đi kèm với phòng ngự đám người chuyên dùng đao và khiên Đại Man. Thứ ba là chủ chiến với vũ khí cận chiến tầm dài đám người dùng thương Công Đoàn. Và cuối cùng là chủ chiến xạ chiến, đám người dùng cung Trần Vương.

Phải sắp xếp có được đầy đủ cả công và thủ thì mới có thể tạo nên một quân đoàn mạnh mẽ được. Mỗi binh chủng đều có những ưu và nhược điểm khác nhau, nhưng nếu biết bổ túc chúng lại với nhau thì sẽ tạo nên một quân đoàn vô cùng hùng mạnh.

Chiến tranh chính là một cuộc đấu trí chiến thuật, vì vậy nếu hạn chế của quân đoàn quá lớn thì cũng đồng nghĩa với việc hạn chế các chiến lược chiến thuật được đưa ra bởi người cầm quân, điều đó cũng dẫn đến việc làm giảm khả năng thắng lợi của bọn hắn.

“Vâng Đại đế”

“Đa tạ Đại đế”

Ba người Trần Vương đều mừng rỡ, cuối cùng bọn hắn cũng chính thức có được binh sĩ riêng của mình.



“Tới đây, ngoài việc tu luyện ra, các ngươi cũng nên tổ chức cho các binh sĩ giao chiến với đám cá sấu kia, vừa tăng cường kỹ năng chiến đấu lại vừa có được thịt ăn. Nhưng các ngươi cũng phải nhớ lấy, mục tiêu không phải là chiến thắng mà là để mọi người đều được luyện tập, tất cả đã rõ cả chưa?”, Trần Nguyên lúc này lại nghiêm nghị phân phó.

“Vâng, chúng ta đã rõ thưa Đại đế”, cả bốn người đều đồng thanh đáp lớn.

“Còn có, từ nay trở đi các ngươi cho tất cả mọi người bắt đầu vừa rèn luyện kỹ năng chiến đấu, vừa tăng cao tu vi và vừa rèn luyện lấy sức mạnh thể chất cho ta. Mỗi người đều phải dùng tay không đấm vỡ được một tảng đá nặng ít nhất 50 ký trở lên lấy làm tiêu chuẩn, từ từ tăng lên đến 100 ký, 150 ký, cứ thế mà tính lên.

Ta muốn các ngươi sau này không phải là khổ chiến với cá sấu mà là dùng một quyền cũng có thể dễ dàng đấm nát đầu chúng nó. Ta hiện tại dùng tay không cũng đã đấm vỡ được một tảng đá nặng 80 ký dễ như trở bàn tay. Các lão đầu ngươi cũng cố gắng mà luyện tập đi, đừng để bị ta bỏ lại đằng sau quá xa đấy. Ha ha ha…”

Nghe Trần Nguyên cười lớn thì cả bốn người không ai bảo mà đều cùng chửi nhỏ lấy, “Bà cụ nó, lại để một thằng nhóc con lên mặt”.

Sau đó, tất cả mọi người đều lần lượt báo cáo lên các vấn đề khác như mở rộng khai khẩn đất hoang tạo nương rẫy, gia cố thêm bờ đê, trồng thêm các loại cây công nghiệp… Tất cả đều được Trần Nguyên giải đáp và hướng dẫn cách làm cụ thể cho mọi người, thì lúc này mọi người mới thỏa mãn rời đi.

Trần Nguyên lúc này mệt mỏi ngã lưng vào sau ghế, chớp chớp mắt nhìn lấy cái đầu sói cùng trần điện. Đột nhiên Trần Nguyên mở miệng nói,

“Đã đến rồi à? Cũng lâu rồi không nhìn thấy mặt ngươi đấy, thân thủ dạo này có vẻ tiến bộ càng ngày càng lớn à. Tu vi của ngươi đến đâu rồi?”

Nói xong Trần Nguyên liếc mắt nhìn một bóng người từ trong phòng làm việc của hắn từ từ bước tới. Người này chính là Trần Tô, đi ra ngoài làm việc đã gần mấy tháng bây giờ mới trở về, hắn giờ này trông gầy ốm hơn rất nhiều.

“Cũng còn kém xa đại ca lắm”, Trần Tô chắp tay vừa cười vừa nói.

“Lâu rồi không về, để ta cho dọn đồ ăn lên, anh em ta ăn no nê một bữa đã rồi có chuyện gì nói sau”, Trần Nguyên liền ra lệnh cho cận vệ của mình đi chuẩn bị thức ăn tiếp đãi Trần Tô.

Giờ phút này xung quanh Trần Nguyên lúc nào cũng có lấy năm người cần vệ theo sau. Lúc đầu hắn cũng không đáp ứng chuyện này vì thấy bó chân bó tay hắn quá nhưng vì đám người Trần Giang kiên quyết vì sự an toàn của hắn nên hắn cũng đành chấp nhận.

Năm người cận vệ này đều được Trần Giang đám người tuyển chọn rất gắt gao trong đám binh sĩ mới chọn ra được. Sức mạnh chiến đấu của năm người này đều ngang ngửa, thậm chí còn vượt trên cả đám người Trần Giang, hơn nữa năm người này đều tinh thông được tất cả các loại vũ khí.

Người vác sau lưng một cây đao to lớn tên là Đại Lực, là người của bộ lạc Đại Ngưu lúc trước. Người hắn cơ bắp vạm vỡ, lông mày thì quắc thước như diều hâu, trông cực kỳ hiểm ác cùng hung dữ.



Một người thanh niên khác thì thanh hình mảnh khảnh, trên mặt lúc nào cũng treo một nụ cười lạnh lùng. Trên tay hắn lúc nào cũng ôm lấy một thanh kiếm. Người này tên Dương Tĩnh, cũng là con cháu gì đấy bên Dương Thanh.

Một người thì thân hình tuấn tú, không đến nỗi vạm vỡ như Đại Lực nhưng rất gọn gàng thanh tuấn. Hắn tên Du Thiên, hắn thuộc một bộ lạc nhỏ bị Trần Nguyên thần phục lúc trước. Vũ khí chính của hắn là một cây thương khoác ở đằng sau lưng. Tên này thì lúc nào cũng cười nói vui vẻ với tất cả mọi người.

Một người nữ duy nhất trong đám cận vệ đó chính là Trần Tuyết. Nàng nếu xếp theo cấp bậc thì phải gọi Trần Nguyên là chú. Nàng cầm trên tay chính là một cây cung dài, sau lưng thì khoác lấy một cây nhỏ cùng bó tên. Nàng dáng người cao thanh, mái tóc dài đen nhánh được buộc đuôi ngựa vắt ra phía sau lưng. Khuôn mặt của nàng thì vô cùng lạnh lùng và hình như chưa bao giờ có ai thấy được nàng nở nụ cười.

Người cuối cùng trong đám cận vệ chính là một người to béo tên là Thiết Chân, hắn không có kỹ năng gì đặc biệt ngoài việc da dày thịt béo. Sau lưng hắn thì khoác lấy một tấm khiên sắt cực kỳ dày. Tấm khiên này cũng phải lên đến gần trăm ký, trên người thì còn khoác lấy cả một cái áo giáp sắt nặng nề, cứ phải gọi là đao thương bất nhập. Hắn cũng là người từ một bộ lạc nhỏ lúc trước thần phục Trần Nguyên.

Đối với tên to béo này, Trần Nguyên còn có lần suy nghĩ sau này phát minh ra được súng đạn thì phải đem tên này ra thử súng mới được. Tên này sức ăn như trâu, một mình hắn có thể ăn hết lấy phần ăn của hơn hai mươi người. Cái này cũng khiến Trần Nguyên tò mò nghi ngờ, “không biết dạ dày của tên này có bị lủng lỗ không nữa”. Hắn thì lúc nào cũng cười nói hề hề như đứa con nít.

Vũ khí được trang bị trên đám người cận về của Trần Nguyên này đều là những sản phẩm đầu tiên của Trần Vi. Tất cả các sản phẩm nàng chế tạo cải tiến ra đầu tiên đều được ưu tiên dùng lên đám cận vệ này. Đây cũng chính là điều mà Trần Vương đám người giao phó. An toàn của Trần Nguyên đều phải được đặt lên hàng đầu.

Một lúc sau cơm canh cũng đều được làm xong, Trần Nguyên liền gọi lấy Trần Tô cùng năm người Đại Lực ngồi xuống cùng ăn. Tất cả mọi người vừa ăn vừa cười nói vui vẻ.

Sau bữa ăn, Trân Tô thỏa mãn tựa lưng vào ghế đánh một cái “Ợ..” rồi lại bưng lấy chén trà lên thưởng thức. Hắn đã lâu lắm rồi mới được ăn nhiều như thế. Đơn vị của hắn tuy được đặc cách phân phát thỏa mái thực phẩm, bọn hắn chỉ cần đến thông báo một tiếng cho Bộ tài chính là đươc.

Nhưng đi ra ngoài làm nhiệm vụ lâu cũng không hề dễ dàng gì, cũng không thể cứ suốt ngày vác theo cả đống thức ăn chạy từ chỗ này sang chỗ kia được. Vì đặc tính công việc, bọn hắn phải di chuyển thay đổi chỗ ở liên tục, nên thức ăn cũng chỉ dám mang theo vừa đủ, thiếu thì lại cho người quay trở về lấy thêm.

Sau khi đã thỏa mãn, Trần Tô cũng bắt đầu nghiêm nghị báo cáo,

“Đại ca, lần này theo đại ca phân phó, chúng ta đã cử người liên tục theo dõi đám người Dạ Lang cùng Độc Long. Bọn Độc Long thì vẫn hoạt động bình thường, chúng tổng có 762 người, chiến sĩ tầm 285 người. Chúng vẫn thường tổ chức săn bắn cùng đánh chiếm các bộ lạc khác để tăng lên thực lực của mình.

Còn bọn Dạ Lang thì có sự biến động khác biệt, dân số của hắn đã thay đổi đột biến, bây giờ bọn chúng đã có gần 1.600 người, chiến sĩ cũng đã có hơn 430 người, thực lực bọn hắn hoàn toàn chênh lệch so với lúc trước bọn hắn truy gϊếŧ chúng ta.

Trong nội bộ của bọn hắn xuất hiện rất nhiều người so với những người trước đây chúng ta từng thấy. Ta nhìn thấy đám người này tuy số lượng có gần mười người nhưng thực lực rất mạnh mẽ. Trang bị trên người bọn chúng cũng hoàn toàn khác xa so với chúng ta. Bọn Dạ Lang rất sợ đám người này, mà ta nghi ngời bọn Dạ Lang mạnh lên được như vậy chính là do được bọn người này giúp đỡ”.