Chương 10: Sinh tồn

Quay lại trụ sở, Trần Nguyên liền cho Trần Vương điều động theo hắn hơn10 chiến sĩ cùng một số con dân khác, nghe nói có thức ăn ngay tức thì cả đám con dân hắn hơn hở cả lên, nhịn không được nữa ai ai cũng muốn xung phong xin đi theo hắn, thấy vậy Trần Nguyên liền nói,

“Công việc của các ngươi cũng không kém phần quan trọng, thức ăn chúng ta sẽ nhanh chóng mang về, yên tâm, sẽ không thiếu phần của bất cứ người nào, hôm nay người nào làm tốt sẽ được thưởng phần nhiều”.

“Hoan hô tộc trưởng”, nghe Trần Nguyên nói vậy đám người ở lại chặt cây liền mừng rỡ.

Trần Nguyên cùng đám người bắt đầu từ vị trí những tảng đá kia đi tới, hắn cho mọi người khuôn những tảng đá mà hắn đã đánh dấu đi về trụ sở, hắn còn gọi theo 1 vị lão đầu khéo tay chỉ dẫn cho hắn các đẽo gọt đá thành như thế nào hình dạng, xong hắn cho lão đầu kia theo về trụ sở chỉ dẫn bọn người ở trụ sở phụ trách chế tác.

Những người còn lại tiếp tục theo Trần Nguyên hướng về phía rừng tre, Trần Nguyên phân phó,

“Những chiến sĩ còn lại cho ta chặt tre, phụ nữ và trẻ em thì bẻ lấy những cây măng này mang về, những cây măng này đều ăn được. Đất đai ở đây ẩm ướt và mềm xốp, thân măng thường nằm sâu vào cả trong đất, đào lên được thì càng tốt, nhưng nên nhớ sau khi đào xong phải lấy đất lấp lại cho ta. Lấp lại thì sau này chúng sẽ mọc được ra nhiều măng thêm nữa cho chúng ta”.

“Vâng, Tộc trưởng”

Cả đám người mừng rỡ đồng thanh đáp, tuy bọn hắn không biết thứ tộc trưởng gọi là “măng” này có ăn được hay không nhưng bọn hắn lại tuyệt đối tin tưởng vào người tộc trưởng này. Cả đám người phấn khích không thôi đào lấy “thức ăn”, các chiến sĩ cũng cấp tốc chặt tre, nhưng dụng cụ của bọn hắn quá thô sơ, chỉ là rìu đá, độ sắc bén thì không có, thậm chí Trần Nguyên còn nhìn thấy có chiến sĩ chặt tre bị vỡ cả rìu đá, hiệu suất thì khỏi cần phải bàn … quá chậm.

Thấy cảnh này Trần Nguyên cũng thầm thở dài,

“Phải nhanh chóng tìm các cải thiện công cụ lao động mới được, cả các chiến sĩ nữa, bây giờ các chiến sĩ của ta vần còn nhiều người trong tay không có nổi một chiếc rìu đá a, nhiều chiến sĩ vũ khí chính vẫn dùng khúc cây đây, haiz… không biết là đập ruồi có chết hay không nữa chứ đừng nói là chiến đấu với ác thú. Cả ta nữa, hai tay không bắt giặc a, nhớ hồi trước ta còn có một cây rìu đá thì phải… thôi thôi quên đi, không có thì làm lại cái khác, mấy chuyện cỏn con này làm sao làm khó được ta”.

Nghĩ tới đây hắn liền mỉm cười tự an ủi, hắn thầm nghĩ nếu kiếp trước hắn lỡ chọn học ngành sư phạm hay các ngành gì gì khác tương tự thì chắc giờ phút này hắn đã khóc không ra nước mắt rồi.



Đám người cũng theo chỉ dẫn của hắn, chặt được, đào được bao nhiêu thì cứ mang về bấy nhiêu, xong lại ra chặt, đào tiếp, cứ luân phiên liên tục như thế mới đảm bảo tiến độ hắn đề ra được. Việc xử lý măng như thế nào và các chẻ tre tạo lưới ra sao hắn chọn hướng dẫn cho mẹ vợ của hắn là Dương Liên,

“Măng thì mẹ cho người bóc vỏ ra như thế này, đem xuống suối rửa sạch xong mang về, còn cái hình vẽ này gọi là lưới, dùng để đánh bắt cá, cá là thức ăn của chúng ta, đây là những dây mây nhỏ, dây mây này lát ta cho người mang về mẹ và mọi người sẽ rõ, dây mây này xếp xen kẽ lên nhau tạo nhành những ô vuông nhỏ như thế này gọi là mắt lưới, mắt lưới rộng khoảng nữa bàn tay người lớn, các dây mây này được cố định chặt lại với nhau bằng các thanh như thế này, cái này ta gọi là lạt buộc chính là được chẻ nhỏ ra từ những cây tre kia. Đây là…”

Trần Nguyên vừa tỉ mỉ hướng dẫn, vừa vẽ trên mặt đất, vừa chỉ trỏ làm minh họa, cũng may Dương Liên nàng rất thông minh, chỉ qua một hai lần Trần Nguyên hướng dẫ giảng giải nàng liền hiểu rõ. Trần Nguyên phân phó cho nàng cùng theo tốp đầu tiên chuyển “hàng hóa” về trụ sở đồng thời cũng để nàng hướng dẫn cho đám con dân ở nhà của hắn hợp sức làm lưới.

Khi thấy mọi người đã bắt đầu làm việc tốt theo sắp xếp của hắn, hắn liền dẫn theo một số người lên phía hồ kia để bắt đầu cắt lấy dây mây. Khi đám người đang cắt lấy những dây mây thì Trần Nguyên lại men dọc bờ hồ thăm dò lấy, lúc trước hắn gấp rút quay lại sắp xếp công việc nên vẫn chưa quan sát kỹ hồ này, giờ hắn mới có thời gian để ý đến cái hồ này, hắn lo sợ không biết trong hồ này có con mãng xà nào lớn hay không, lỡ có con hung thú nào sống trong nước bất ngờ tập kích thì chẳng phải sẽ chết cả đám, hắn không thể chủ quan được.

Đánh giá lấy hồ được tạo ra bởi dòng thác thiên nhiên này, hắn suy đoán có vẻ như hồ này cũng không sâu lắm, tầm bốn năm mét là cùng, có thể là do mùa mưa nên nước chảy xuống nhiều vậy thôi chứ mùa hè chắc cũng không bao nhiêu, với lại xung quanh bờ hắn cũng không có phát hiện lấy bất cứ vết tích nào di chuyển hoặc chiến đấu cả.

Theo cách suy đoán của hắn, nếu có hung thú sống trong hồ này thì tất nhiên nó phải kiếm thức ăn, mà hồ nhỏ thế này chẳng lẽ có đủ cá nuôi con hung thú kia, vậy thì bắt buộc phải lên bờ kiếm mồi, nhưng trên bờ không có lấy bất kỳ vết tích nào, vậy chỉ có thể khẳng định là hắn hơi cẩn thận quá mà thôi.

Sau một hồi kiểm tra đi kiểm tra lại mà không thấy bất kỳ vết tích nào hắn cũng cảm thấy an tâm phần nào. Đang đi theo dọc bờ hồ thì hắn bỗng nhiên phát hiện dưới nước cạnh bờ có mấy hòn đá xám xám đen đen nữa ẩn nữa hiện trên mặt cát đáy hồ, hắn tò mò nhảy xuống nhặt lên xem thử, hòn đá trên tay hắn cỡ bằng đầu người, xung quanh có nhiều cạnh sắc bén chìa ra, màu xám đen.

Nhìn lấy viên đá này hắn ngẩn người lục lại trí nhớ của mình, hắn nhớ hình như hắn đã từng thấy viên đá tương tự này ở đâu, như chợt nhớ tới thứ gì hắn bỗng nhiên cúi xuống nhặt thêm một viên nữa, hắn cầm lấy hai viên đá đập mạnh vào nhau thì bỗng nhiên có một tia lửa phát ra, thấy cái này hắn liền mừng như điên, hắn đã nhớ ra, đây chính là đá lửa.

Hắn nhớ ra có lần hắn cùng lũ bạn rủ nhau đi cắm trại trong rừng, lúc ấy hắn liền lên mạng tìm đọc và dò mua được một viên đá đánh lửa để về khoe với bạn bè đây. Đá này không chỉ dùng để đánh lửa mà nó còn có một thứ mà Trần Nguyên đang rất cần vào lúc này chính là độ cứng và độ sắc bén của nó.

Trần Nguyên liền cấp tốc sai người cho đào lấy những tảng đá loại này đều cho mang về luôn. Hắn nhìn thấy có những tảng còn to bằng cả cái nón, hắn liền cười không ngậm được mồm, đúng là đưa than sưởi ấm những ngày tuyết rơi, khi nãy hắn còn đang suy nghĩ về việc làm như thế nào để cải thiện dụng cụ sản xuất và vũ khí đây. Hắn cảm thấy vận may ngày hôm nay như đã đến với hắn, hắn liền nhanh chân lục lọi tìm kiếm khắp hồ một lần nữa với hy vọng vận vận may sẽ tiếp tục mỉm cười với hắn, những đã để hắn thất vọng rồi.

Quay trở lại trụ sở, hắn bắt tay phụ giúp cùng với mọi người, hướng dẫn cách mọi người chẻ tre, làm lạt, rồi kiểm tra lưới, hướng dẫn sửa chữa lại những chỗ chưa đạt yêu cầu. Những chiếc nồi đá cũng dần dần được hoàn thiện, tiếp tục hắn cho người tạo ra thêm nhiều cái tô từ những viên đá nhỏ hơn, tuy nhìn những tác phẩm này thật sự là thảm hại với đầy đủ hình dạng nhưng hắn cũng xem như tạm thỏa mãn, lấy công dụng làm đầu, hình thức để sau vậy.



Những người phụ nữ khéo tay cũng theo Dương Liên hướng dẫn bắt đầu quen tay hơn, chiếc lưới thứ hai bọn họ làm ra nhanh và đẹp hơn nhiều so với chiếc lưới thứ nhất họ làm. Mắt lưới vẫn xiên xiên vẹo vẹo chẳng vuông vắn gì và vẫn còn hơi to một chút nhưng Trần Nguyên cũng chẳng quan tâm, lỗ to thì bắt cá to thôi.

Khi mọi người đã dần quen tay, hắn lại bắt đầu chỉ dẫn cho mọi người thêm một ý tưởng mới đó chính là làm l*иg bắt cá bằng tre, thứ này ngày xưa ở quê hắn đầy ra, tự tay hắn còn biết làm lấy nữa là, thứ này là thứ tốt, chỉ cần cho vào một ít mồi, chọn chỗ đặt thích hợp đặt nó qua đêm là sáng mai ra có thể thu được một ít thức ăn rồi.

Những chiếc nồi đá được hoàn thiện Trần Nguyên cho người mang đi rửa sạch sau đó đổ đầy nước bắc lên bếp được làm bằng những tảng đá lớn. Trần Nguyên bắt đầu hướng dẫn cho mọi người cách đun sôi nước, luộc măng, vớt măng đã chính ra, ngâm măng đó vào trong nước lạnh, rồi bắt đầu chẻ nhỏ ra. Vì số lượng măng quá nhiều nên, Trần Nguyên cho người chỉ để lại một số ít để dùng trong mấy ngày tới, số dư còn lại hắn lại cho người dùng tre đan thành từng cái mành tre lớn, sau đó rải măng đã chẻ nhỏ đều lên mành tre và đem ra phơi nắng để làm măng khô. Trần Nguyên muốn chỉ dẫn cho mọi cách để dự trữ lương thực bởi vì hắn biết một bộ lạc lớn mạnh là một bộ lạc không thể cứ ăn ngày hôm nay lo ngày hôm mai được.

Đá lửa thì Trần Nguyên cho người đập nhỏ ra, sau đó bàn giao và hướng dẫn chi tiết cho Lão Đình cùng những người có kinh nghiệm khác trong bộ lạc, hắn ưu tiên cho mài một số lượng lớn rìu đá trước, sau đó nếu còn dư thì mài thêm các loại dụng cụ khác như dao cắt, dao găm nhỏ, thậm chí cuốc đá, lưỡi cày đá.

Mọi thứ đã sắp xếp xong xuôi, Trần Nguyên lại dẫn theo một đám người đi xới đất tìm bắt những con ấu trùng nhỏ sống trong đất, những con ấu trùng nhỏ được đặt vào trong các l*иg tre đan kín khiến chúng không thể bò ra được, hắn muốn dùng những con ấu trùng này để làm mồi bắt cá. Trần Nguyên cùng bọn người sau đó liền mang theo lưới đánh cá cùng một lượng lớn l*иg bắt cá tiến ra bờ suối, hắn bắt đầu hướng dẫn cho mọi người những vị trí nào đặt l*иg bắt cá sẽ thu được nhiều cá, chỗ nào đặt lưới để tránh được bị hư hỏng lưới do vật cản dưới suối, sau đó hắn căn dặn,

“Những người canh lưới cần phải giữ thật im lặng, nếu không sẽ đánh động đàn cá khiến chúng bỏ chạy, ngoài ra khi kéo lưới lên khỏi mặt nước cần phải kéo nhẹ nhàng vì nếu kéo nhanh sẽ làm bọn cá hốt hoảng chạy thoát, mặt khác kéo lưới quá nhanh cũng sẽ khiến lưới dễ bị hư hỏng. Sau khi kéo lưới lên khỏi mặt nước thì các ngươi cứ đưa lưới lên bờ, lên trên bờ thì cá không thể chạy thoát được, cá bắt được thì cho vào trong l*иg nuôi cá lớn đã chuẩn bị sẵn, sau đó cho l*иg nuôi cá này xuống ngâm lại dưới nước để tránh lũ cá trong l*иg bị chết, các ngươi đã hiểu chưa?”.

“Chúng ta đã hiểu thưa tộc trưởng”, mọi người đều tò mò cùng phấn khích đáp.

Lúc này bỗng có một cánh tay giơ lên giữa đám người, Trần Nguyên nhìn thấy một trai tráng chiến sĩ đang gãi gãi lấy đầu khuôn mặt ngây ngô nhìn lấy hắn hỏi,

“Mấy cái con dưới nước này gọi là cá sao tộc trưởng? Chúng thật là ăn ngon sao?".

Đối với câu hỏi này hắn cũng thật ngạc nhiên, sẽ không phải bọn họ ngay cả cá cũng không biết đấy chứ? Nhưng nhìn thấy những ánh mắt đầy tò mò chờ câu trả lời từ hắn của đám chiến sĩ này, có lẽ không biết cá đối với bọn hắn cũng là điều bình thường,

“Có thể”