" Thập Phương Đống ma đạo, Bắc Cực Băng Điện trảo!"
Một tên lão thi trăm năm trúng phải một chiêu công kích của Vương Phật Nhi, nửa thân dưới bị đông lạnh thành khối băng nhưng quán tính vẫn không suy giảm giữ nguyên đà vọt về phía trước thêm đến mười trượng nữa rồi , hai nửa thân trên dưới mới bị này đòn công kích này xé đứt ra làm đôi.
Nhẹ nhàng phủi đi những thi bụi trên tay, Vương Phật Nhi không hề thể hiện ra một chút biểu tình gì trên mặt, chỉ nhìn đám thi binh mới thu phục này, rồi lạnh lùng hạ lệnh cho chúng xếp thành đội ngũ.
Lần tao ngộ chiến này bắt được một số chiến sĩ, hắn rốt cục lại lần nữa phục hồi được một ngàn tên thi binh.
Bình thường, lão thi hơn năm trăm năm mới có thể tiến hóa đến mức có được một chút trí lực. Tùy theo tư chất của bản thân, hoặc là sáu bảy trăm năm, hoặc là trên ngàn năm, thì mới có thể xuất hiện biến hóa về chất, từ thi binh biến thành thi tướng.
Thi tướng có thể có được tu vi trên bát phẩm hoặc thất phẩm, hơn nữa khôi phục được một bộ phận trí nhớ khi còn sống, vào thời điểm chiến đấu, có thể " hồi tưởng" mà thi triển những vũ kỹ học được khi còn sống.
Những tên khi sống có tư chất cực kỳ cao, hoặc là sau khi chết gặp được những kỳ ngộ không lường được, sẽ khiến cho những thi tướng trên ngàn năm, ở mức độ " Kế thừa" vừa đồng thời có trí nhớ của thân xác khi còn sống, vừa phát sinh linh trí ở một trình độ nhất định, hiểu được cách vận dụng thi khí, phát minh ra được pháp thuật Minh hệ. Loại sinh vật cường đại như vậy sẽ nhận được một danh hiệu mới là Thi yêu. Truyện "Đại Viên Vương "
Chỉ có đạt tới đẳng cấp thi yêu thì các dạng sinh vật tử vong này mới có khả năng vượt qua cánh cửa tu vi ngũ phẩm.
Thi yêu mà có tu vi trên ngũ phẩm thì thường thường có thể dựa vào công lực của bản thân gϊếŧ chết đội quân mấy trăm người có thi tướng cấp thấp thống lĩnh. Hơn nữa, chúng nó cũng có khả năng quy tụ quân đoàn thi binh với số lượng khổng lồ.
Ba ngày trước, Vương Phật Nhi cực kỳ bất hạnh gặp phải một quân đoàn của thi yêu có hơn ba nghìn tên. Hắn đã quyết định thật nhanh, toàn lực thối lui nhưng vẫn bị kia tên thi yêu kia thống lĩnh quân lính đuổi gϊếŧ, chết mất hơn chín thành binh lực, cửu tử nhất sinh mới chạy thoát được.
Sau trận chiến ấy, Vương Phật Nhi chỉ còn lại không đến trăm tên thi binh thủ hạ, thi tướng tinh nhuệ cũng chỉ còn hai tên.
Mặc dù lâm vào tình trạng khẩn cấp như vậy, Vu Đạo Toại thủy chung vẫn không xuất thủ hỗ trợ mà chỉ lạnh lùng nhìn Vương Phật Nhi bị đuổi gϊếŧ vạn phần tơi tả, dùng hết mọi thủ đoạn mà không có thể bảo toàn đội quân tinh nhuệ mà hắn trăm cay nghìn đắng mới tạo dựng được này.
Ba ngày sau đó, Vương Phật Nhi điên cuồng công kích tất cả những đám thi binh đi lang thang mà hắn có thể bắt gặp chính là để mau chóng phục hồi quy mô của binh đoàn thủ hạ. Hôm nay hắn đã tập kích sáu đội thi binh, rốt cục lại quy tụ được đội binh lính với quy mô ngàn người.
Sau khi thu dọn chiến trường, Vương Phật Nhi đột nhiên hỏi:" Đạo Toại! Nếu chúng ta lại đánh nhau với tên thi yêu kia, sẽ có bao nhiêu phần thắng?"
Vu Đạo Toại lạnh lùng đáp:" Không có phần thắng, nhiều nhất chỉ là liều mạng với mấy trăm tên thủ hạ của tên thi yêu kia. Hơn nữa, ngươi cũng biết rằng tố chất của ngàn tên thi binh hôm nay so với những thi binh lần trước được chọn lựa kỹ lưỡng thông qua bao trận chiến đấu, thì lực chiến đấu còn kém rất nhiều." Truyện "Đại Viên Vương "
Vương Phật Nhi gật đầu, tán đồng ý kiến của Vu Đạo Toại.
" Chúng ta đến Ác quỷ đạo cũng đã được hơn một năm rồi sao? Ta không cảm ứng được lời sư phụ triệu hồi, cũng không biết khi nào mới có thể rời khỏi nơi đây, ta rất chán ghét cuộc sống này rồi!"
Giọng nói của Vương Phật Nhi vô cùng chán nản, tu vi của hắn đã tới cảnh giới lục phẩm. Hoàn cảnh tàn khốc của Ác quỷ đạo đúng là đá thử vàng tối cao đối với việc tu hành võ đạo. Chỉ cần có thể lại đột phá thêm lần nữa, Vương Phật Nhi nhất quyết sẽ dùng Ngũ đế long quyền cố sức phá mở thông đạo nối liền Ác quỷ đạo với dương thế, dựa vào lực lượng của bản thân mà quay trở về.
Bởi vậy, hắn không có chút kỳ vọng nào đối với câu trả lời của Vu Đạo Toại.
Quả nhiên đúng như Vương Phật Nhi dự đoán, Vu Đạo Toại từ đầu tới cuối cũng không hề nói một câu.
Chẳng những là lần này, gần đây hắn cũng rất ít chỉ điểm võ công cho Vương Phật Nhi, cũng không hề biểu lộ cách nhìn đối với phương pháp chỉ huy của Vương Phật Nhi.
Khoanh chân ngồi dưới đất, Vương Phật Nhi luân phiên lưu chuyển tâm pháp Thập Phương Đống ma đạo và Vô Hạn Quang minh hỏa, ngoài việc để hồi phục chân khí nhanh hơn còn để đưa niệm lực lên đến trạng thái cực đỉnh. Vương Phật Nhi cũng tiến hành hồi tưởng lại về trận chiến đấu.
Vương Phật Nhi không có cách nào tìm ra nhược điểm, sơ hở của mình ở trận chiến đấu vừa rồi, cho dù có một chút không được như ý muốn thì cũng không phải là lỗi của bản thân hắn, vì vậy có thể kết luận hắn đã đạt đến năng lực cực hạn về phương diện này.
Chờ khi Vương Phật Nhi lại mở mắt ra, Vu Đạo Toại nhẹ nhàng bay người đến trước mặt hắn, nói rành rọt từng câu từng chữ một:" Tu vi ngũ phẩm chính là bước ngoặt đầu tiên về mặt tiến bộ trong võ đạo. Có hơn bảy thành võ giả, tu vi chết đứng ở lục phẩm cả đời không thể tiến bộ. Ngươi muốn có đột phá, đã không nên chỉ thuần túy theo đuổi về mặt lực lượng, mà nên theo đuổi về bản tâm."
Vương Phật Nhi hai tay ôm lấy gáy, ngã lăn ra trên mặt đất, giọng khóc thét nói:" Không nên dùng kiểu dạy dỗ khó hiểu đó, hãy tìm một cách khác để nói đi, hoặc là dùng một ví dụ dễ hiểu hơn một chút!" Truyện "Đại Viên Vương "
Vu Đạo Toại chăm chú nói:" Ta không có cách nào để cho ngươi một ví dụ chuẩn xác, nếu quả thật không muốn ta nêu kiến nghị, ta chỉ có một câu dâng tặng."
Vương Phật Nhi uể oải đáp:" Nói đi! Nhưng đừng tiếp tục cố tình nói những điều huyền hoặc nữa."
Vu Đạo Toại xòe song chưởng thủ thế một âm một dương, hai tay không ngừng chuyển động, xuất ra một bộ chưởng pháp cực kỳ đẹp mắt. Bộ chưởng pháp này quanh đi quẩn lại chỉ có ba chiêu, nhưng trong mỗi một chiêu đều trôi chảy không có vướng mắc, bởi vậy tạo nên một loại cảm giác kỳ diệu là sử dụng vĩnh viễn không hết, vô cùng biến hóa.
Ngoại trừ tám chiêu Đại Nhật hỏa diễm đao, đây chính là lần đầu Vương Phật Nhi nhìn thấy chiêu thức võ học thuộc hạng nhất, dần dần bị hấp dẫn đến say mê, nhìn không chớp mắt.
Vu Đạo Toại đem bộ chưởng pháp này biểu diễn hơn mười lần rồi dừng tay rời đi.
Vương Phật Nhi suy nghĩ kỹ lưỡng về môn chưởng pháp huyền bí vừa xem, một lúc lâu sau mới đi trở về chỗ cũ, chửi toáng lên:" ***, một câu cũng không nói, rồi lại bỏ chạy đi. Cái lão già ngu ngốc kia cứ suốt ngày đem ra mấy cái thứ bí bí ẩn ẩn như bị mây che khói tỏa thế này."
Vương Phật Nhi nằm dang tay dang chân trên mặt đất thành hình chữ " Đại", hoàn toàn không thèm suy đoán những ý tứ mà Vu Đạo Toại muốn truyền đạt. Hắn luôn luôn cho rằng, giác ngộ thì nên thuận theo tự nhiên, nếu phí thời gian cân nhắc mấy thứ này, không bằng dốc lòng tiếp tục tu luyện.
Tán đi kình khí Thập Phương Đống ma đạo và Vô Hạn Quang minh hỏa, Vương Phật Nhi chìm vào trong thức hải, lật xem bút ký tu luyện của Tốn ngột Quỳnh nghiên cứu những biến hóa ảo diệu của Ngũ Hành thần biến.
Đem khẩu quyết Ngũ Hành thần biến đã thuộc lòng như cháo chảy ra luyện tập một lần, Vương Phật Nhi vẫn chưa phát hiện được điều gì mới. Hắn thuận tay đem phần khắc bút ký tu luyện này vốn là ở trong thức hải, lấy ra tới trước mặt mình.
Một câu có ý nghĩa mơ hồ đột nhiên khiến cho hắn chú ý.
" Vì có và không đồng sinh, khó và dễ đồng hành, dài và ngắn đồng hình, cao và thấp đồng hướng...... Dùng lâu không hết, tồn tại liên tục, cong mà đủ, lệch mà thẳng......