" Ngươi không nói sớm!"
Nhìn thấy thi binh thủ hạ của mình bị bọn địch nhân số lượng không bằng một phần mười chém gϊếŧ như ngả rạ, ngã gục cả đám, Vương Phật Nhi đau lòng nói không nên lời.
" Những người này đều là tiền vốn để sống còn!"
Trong cơn giận dữ, lục thức chợt bùng lên, Vương Phật Nhi bắt đầu bay lượn lơ lơ lửng lửng, cuối cùng cái cảm giác không sử dụng được khí lực đột nhiên biến mất vô tung vô ảnh. Trong bầu trời mênh mông hoang dã màu sắc ảm đạm của Ác quỷ đạo rộng vô bờ tựa hồ có một loại phép tắc khác, mà tận bây giờ Vương Phật Nhi mới thấu hiểu được một phần của loại phép tắc này.
Bụp!
Bước chân lần đầu tiên hạ xuống mặt đất, Vương Phật Nhi vung cự bổng Kim Lân mộc trong tay, dùng một cách đơn giản nhất, với một góc độ có thể bộc phát ra lực lượng mạnh nhất, ngoan độc quật vào eo lưng của một gã thi binh đối địch. Một bổng này lực lượng mạnh mẽ, đương nhiên đánh cho eo lưng của tên thi binh này đứt thành hai đoạn.
Đang Vương Phật Nhi đạp bước chân kiên định đi trên mặt đất Ác quỷ đạo, trong lòng chiến ý mênh mông, tựa hồ vô cùng tin tưởng. Cự bổng Kim Lân mộc đập trái quật phải, hai tên thi binh bị đánh ngã lăn xuống mặt đất. Hắn tiện tay vuốt một cái, hai đạo phù chú liền xuất hiện trên thân hai tên thi binh.
" Đứng lên, tác chiến cho ta!"
Hai tên thi binh vừa rồi còn vô cùng căm hận Vương Phật Nhi, giờ lập tức quay đầu lại chém gϊếŧ đồng bạn.
Vương Phật Nhi cũng không còn luyến tiếc số thi binh thủ hạ cũ của mình nữa. Kim Lân mộc chỉ ra, mấy trăm tên thi binh điên cuồng xông lên, huyết chiến giáp la cà với hơn mười tên thi binh đã tồn tại lâu năm.
Tên thi binh dưới chân Vu Đạo Toại thì lại không tuân theo sự chỉ huy của Vương Phật Nhi, vẫn đứng bất động tại chỗ như trước. Vu Đạo Toại mặt lộ ý cười, nhìn Vương Phật Nhi tả xung hữu đột chỉ huy thi binh thủ hạ kịch chiến, không hề có ý tứ lao xuống tự thân tham gia vào trận chiến này.
" Có thể vào Ác quỷ đạo tu luyện mà còn sống trở lại nhân thế thì ngày sau đều trở thành nhân vật có trọng lượng ở Lạn Đà tự. Vị tôn giả mới mẻ này của ta lại có thể trong nháy mắt hiểu rõ phương thức chiến đấu trong Ác quỷ đạo, thiên tư cực cao...... Quả thật hiếm thấy!"
" Hãy tiếp một chiêu Thái Sơn băng não của lão tử!"
Vương Phật Nhi chiến đấu đã đạt tới mức nhẹ nhàng sướиɠ khoái, cự bổng Kim Lân mộc bay ra khỏi tay, xoay tít ngang trời như chiếc bánh xe, được hắn dùng Đại Na Di niệm pháp điều khiển ngoan độc đánh xuống một tên thi binh hung hãn nhất, đập cho đầu nó vỡ tan thành hơn chục mảnh.
Một chiêu gϊếŧ chết địch nhân, Kim Lân mộc lại bay lên trên không quay trở về, rơi vào trong tay Vương Phật Nhi. Chống thanh cự bổng xuống đất, Vương Phật Nhi ngửa mặt lên trời điên cuồng gào thét, trên mặt đầy vẻ cười cợt, nhưng trong mắt lại chỉ có sự tức giận." Một đám lão tặc trọc lại muốn để cho ta tự sinh tự diệt ở trong Ác quỷ đạo. Không dễ dàng như vậy đâu. Chờ khi ta ra ngoài, nhất định phải cho các ngươi biết rằng muốn hại lão tử thì tổ tông tám đời nhà các ngươi sẽ không được tốt lành gì."
Từ đầu chí cuối, Vương Phật Nhi đều không liếc mắt nhìn lại phía sau, cũng không thèm có cử động nào thỉnh cầu Vu Đạo Toại trợ chiến. Hắn tựa hồ đã hoàn toàn quên chính mình còn có vị hộ pháp thần tướng này.
Trận chiến này, Vương Phật Nhi đánh gục hơn hai mươi lão thi, thu phục ba mươi mốt tên thi binh mới nhưng sáu bảy trăm thi binh của hắn cũng bị giảm xuống còn khoảng một trăm ba mươi, một trăm bốn mươi tên. Thi binh vốn là sinh vật không hề có sinh mệnh khí tức, chỉ cần thân thể bị tổn hại hơn phân nửa thì không bao giờ còn năng lực hành động nữa, xem như đã tử trận.
Lần này, Vương Phật Nhi có thể nói là thắng thảm, thu hoạch duy nhất chính là hắn dần dần nắm giữ được kỹ xảo chiến đấu tại Ác quỷ đạo. Ở cái trạng thái lơ lửng giữa không trung thì không cách nào có thể phát kình sử lực, ngay cả một nửa thực lực cũng không phát huy được.
" Thi binh có xương thịt cứng rắn nhưng công lực có sâu có cạn, thi khí có đậm có nhạt, tốc độ hành động, thậm chí trí lực không có đến một phần. Thi binh độ hai mươi, ba mươi năm coi như cũng không có cái gì lợi hại đặc sắc cả, thi binh ngoài trăm năm xem như mới thành khí, không thua kém cao thủ cửu phẩm tại nhân gian. Ở nơi thâm sâu nhất trong Ác quỷ đạo, thi binh ở cấp độ trên mấy ngàn năm chắc cũng không hiếm thấy. Tốt nhất là ngươi hãy cầu sao không gặp phải cái loại cùng hung cực ác này!"
Vương Phật Nhi cũng không quay đầu lại, hờ hững đáp:" Con người xem đó là chuyện vận khí, nếu cầu nguyện có tác dụng thì ta cũng không phải đến Ác quỷ đạo." Nắm chặt đại bổng trong tay, Vương Phật Nhi hiên ngang đi trước. Trải qua rất nhiều sự việc, khí chất của Vương Phật Nhi đã dần dần lột xác. Sau khi chuyển thế, khí phách hào hùng bị áp chế trong xã hội hiện đại đã bị hoàn cảnh tàn khốc bức bách mà thể hiện ra từng chút từng chút.
Có thể trong bối cảnh xã hội đạo đức suy đồi mà dám đứng ra, đối mặt mười mấy kẻ côn đồ để cứu một cô gái không hề quen biết, Vương Phật Nhi vốn không hề thiếu cái loại cam đảm này.
Vu Đạo Toại nhìn bóng lưng của Vương Phật Nhi dần dần bị mấy trăm tên thi binh che khuất, ánh mắt trở nên xa xăm trầm lắng, chậm rãi thở ra một hơi chân khí. Mặc dù Vương Phật Nhi đột nhiên khôi phục lại hình dạng thân thể tuổi trưởng thành nhưng cũng không có được vóc dáng to cao của tổ tiên mang dòng dõi thánh thần, tuy vậy hắn lại phát ra khí thế khiến cho đám thi binh này vô hình trung có quy củ hơn rất nhiều, hành động cũng nhanh hơn một chút.
Nhạy bén cảm giác được mấy thứ biến hóa này, Vương Phật Nhi vác đại bổng lên vai, đột nhiên nghĩ đến một ý tưởng cổ quái." Chẳng lẻ ta lĩnh ngộ được cái kỹ năng kỳ diệu là thi khí hưng phấn rồi sao?" Nghĩ tới đây, khóe miệng hắn lộ ra một tia cười khổ hòa lẫn chút cảm giác muốn hỏi trời mà không thành tiếng.
Ác quỷ đạo quả nhiên là chỗ ngàn thi tung hoành, đất nước của vạn quỷ. Vương Phật Nhi đi khoảng hai mươi dặm thì lại phải đương đầu với một trận chiến đấu khác. Lần này, Vương Phật Nhi đã không còn lỗ mãng nữa, hắn phân ra bộ phân binh lực nhỏ tạo thành trận thế phòng ngự với một lổ hổng. Lũ thi binh đối địch không ngừng xông vào trong lổ hổng mà chém gϊếŧ. Truyện "Đại Viên Vương "
Tuy nhiên, khi đối mặt với đại đội nhân mã do chính Vương Phật Nhi chỉ huy, mấy tên thi binh này chưa kịp để cho Vương Phật Nhi lấy phù chú thu phục, đã bị đối thủ đông hơn đến mười lần vây khốn, chém thành những mảnh thi thể vỡ vụn.
Cây bổng Kim Lân mộc hóa thành du long, bay lên trên không trung. Vương Phật Nhi đã đem Đại na di niệm pháp vận dụng vào bổng pháp. Mặc dù hắn chăm chỉ học các chiêu thức nhưng tám chiêu Đại Nhật Hỏa diễm đao cũng là tất cả sở học của hắn, tuy không thể sáng lập ra chiêu mới nhưng hắn đã có thể vận dụng đao pháp vào bổng pháp, càng dùng càng thuần thục.
Mặc dù số lượng, lực chiến đấu của đám thi binh trong lần tao ngộ chiến này đều mạnh hơn lần trước, nhưng tốc độ giải quyết trận chiến đấu của Vương Phật Nhi lại nhanh hơn nhiều so với lần trước, hơn nữa tổn thất cũng ít lần trước. Sau một trận chiến đấu, số lượng thi binh dưới trướng Vương Phật Nhi không giảm mà lại tăng, có thêm một số lão thi trên bốn mươi năm tuổi.
" Tuyệt!"
Trận chiến đấu chấm dứt, Vương Phật Nhi thu bổng đứng yên, sự tự tin trong ánh mắt đích so với lúc trước đó càng mạnh mẽ hơn. Kim Lân mộc không hổ là thần binh trấn viện của Đại Tự Tại viện, gϊếŧ chết nhiều thi binh như vậy nhưng không hề dính nhiễm một chút dơ bẩn nào, toàn thân tỏa kim quang như trước, tựa như là mới tinh.
" Ngươi lần này dùng binh pháp rất tốt, nhưng bổng pháp vẫn có mấy chỗ chưa được hoàn thiện, lần sau nên cải biến như thế này......" Sau mỗi lần đại chiến, giọng nói của Vu Đạo Toại lại vang lên, giúp Vương Phật Nhi nhận thấy tất cả những ưu khuyết điểm trong chiến đấu. Vương Phật Nhi không hề lên tiếng, để cho Vu Đạo Toại nói hết lời, rồi mới thống lĩnh thi binh dưới trướng tiếp tục đi về phía trước.