Chương 4: Nhất thương đương hùng linh diễm phi

Quay đi quay lại đã bảy tám ngày, Vương Phật Nhi cuối cùng cũng coi như đã quen được với cuộc sống bình thường ở đây, từ trong đám tơ nhện rối ren, hắn dần dần đã tập hợp lại được bộ dạng đại khái của cái thế giới này.

Ngôn ngữ sử dụng ở đây gần giống như tiếng Hán, con người và phong cảnh cũng giống với thời Hán Đường, vùng đất này từ trước tới giờ được gọi là Trung thổ thần châu, còn nơi mà hắn đang ở chính là Linh Châu địa giới thuộc Đại Kiền vương triều.

Đại Kiền vương triều lập quốc đã được ba ngàn năm, theo chế độ cũ được phân thành mười sáu trấn và bốn mươi tám châu, dựa theo những môn mà Vương Phật Nhi đã trả nợ cho thầy, thì hắn còn chưa trả nợ những điểm kiến thức lịch sử này. Bây giờ chắc đã là những năm cuối của triều đại, hôn quân liên tiếp xuất hiện, thiên hạ đại loạn, khi mà dân không có gì để sống… là cảnh tượng suy thoái nhất.

Ngoài vấn đề nội bộ ra, những năm gần đây, Đại Kiền vương triều còn phải đối mặt với đại quân xâm lược Tây Địch, nếu không chắc sẽ không loạn lạc như bây giờ. Dân chúng của Tây Địch được người dân Trung thổ gọi là yêu tộc. Chúng có mấy chục chủng loại, tính tình hung dữ, hết năm này sang năm khác đi giao chiến với các vương triều khác, bọn chúng không chỉ khiến cho duy nhất vương triều Đại Kiền phải đau đầu. Truyện "Đại Viên Vương "

Còn những nơi khác thì Vương Phật Nhi không có thông tin gì hữu hiệu. Vùng Linh Châu này bây giờ có bốn phương thế lực ngang nhau, đại biểu là đám quan binh mà vương triều Đại Kiền nuôi. Một nhóm sơn tặc tạo phản, bị gọi là loạn quân của Đại Lương Vương. Còn lại là đám binh mã do đại tướng Hỏa Viên của Tây Địch thống lĩnh chiến đấu ác liệt với đại tướng một trấn là binh đoàn chủ lực vương triều Đại Kiền.

Linh Châu có sáu quận và hai mươi hai huyện, ngoài thành Linh Châu ra, thì tất cả đều đã bị chiến hỏa nhanh ***ng tàn phá, nhân khẩu đã giảm đi sáu phần so với một năm trước đó, người chết chết còn nhanh hơn là ở thời kì tam quốc cuối đời Đông Hán.

Lấy câu thơ của Tào danh nhân để hình dung: “Chân cá thị thiên lý vô kê minh” (“Ngàn dặm không nghe thấy tiếng gà gáy”)

Gà ở đây là chỉ đám cầm điểu không biết bay, không phải là ám chỉ những tên không có đạo đức nào đó. Nếu không thì, đến cái thành thiên cổ này ở Linh Châu cũng có thể được xem là một thành có đạo đức điển hình chứ không phải là một nơi chiến loạn thế này.

Ngoài những thứ này ra, thì thành tựu lớn nhất của Vương Phật Nhi trong mấy ngày này chính là… hắn cuối cùng đã hiểu được phương pháp sử dụng Thao Thi đồng hoàn. Có hai đại thi binh này bảo vệ, miễn cưỡng sống vẫn còn có thể coi là an toàn.

Chiếc đồng hoàn này, chỉ cần nhuốm máu của người sắp chết là có thể biến đối phương thành thi binh. Có được chiếc vòng này trong tay sẽ điều khiển được thi binh theo ý muốn của mình.

Món đồ này quả thật là một món pháp khí rất tà môn.

Tuy nhiên, Kiềng tà môn hơn chính là cái cơ thể bây giờ của Vương Phật Nhi.

Lần đầu tiên bị tên lính loạn quân quăng lên trên đống tường gạch, mặc dù đau đớn một trận, nhưng hắn lại không hề bị thương, Vương Phật Nhi vẫn cho rằng đó là do may mắn. Sau đó bị hai tên đại thi binh này đuổi theo, chạy một mạch hơn mười dặm, lúc đó hắn vẫn còn tưởng rằng là do trong tình hình cấp bách nên hoocmon tuyến thượng thận bộc phát. Thời kì còn là sinh viên ở kiếp trước, hắn có thể chạy tới nghìn mét là đã thở dốc rồi, sau khi chạy xong lưỡi thè dài còn hơn là lưỡi ***.

Mấy ngày này liên tiếp gặp phải nguy hiểm, Vương Phật Nhi mới hiểu được, tố chất cơ thể của sinh vật ở thế giới này vượt xa trái đất hàng trăm lần. Mặc dù hắn ta mới sáu-bảy tuổi, nhưng còn khỏe mạnh hơn cả người trưởng thành ở trái đất.

Điều kì diệu nhất chính là trải qua nhiều lần kiểm nghiệm, loại trừ khả năng thần kinh quá mẫn cảm, hắn ta phát hiện ra rằng trong nội thể của mình hình như có một cỗ hàn khí, thỉnh thoảng cũng hoạt động. Lượn quanh mấy kinh mạch xác định một lượt, mỗi lần phát hiện ra dấu hiệu này, sức lực của hắn lại tạm thời tăng lên gấp bội, tốc độ tăng vụt.

“Cho ta xin cả lão Bush con, chẳng nhẽ cái cơ thể của ông đây lại là cơ thể của tên kì tài võ học bẩm sinh?”

Vương Phật Nhi không biết ngậm phải rễ của loài cây nào, hắn hàm hồ gằn giọng chửi một câu.

……………

Ở phía trước cách hắn không xa có vài nghìn binh sĩ, bọn họ đang bao vây đánh một con quái thú bốn chân kéo một chiếc đồng xa (chiến xa làm bằng đồng) khổng lồ, đại chiến giữa hai bên vô cùng kịch liệt, tàn khốc. Vương Phật Nhi đứng nấp trong khu rừng cách đó vài dặm quan sát, đương nhiên là có to gan đến mấy hắn cũng không dám ló mặt ra.

Trên đồng xa chỉ có bóng dáng của khoảng mười nhân mạng, nhưng có một người toàn thân khải giáp đỏ tươi, giống như ngọn lửa bao quanh người. Trong tay y cầm trường thương lóe ánh hồng quang, nơi vốn nên là chùm tua của trường thương lại là một ngọn lửa có hình dạng giống như con kì thú đang gầm thét mạnh mẽ. Những người bị vị võ tướng này đâm trúng, toàn thân đều bốc lên ngọn lửa hừng hực, cả người lập tức biến mất.

Mỗi khi vị võ tướng dẫn đầu ở trên chiếc đồng xa đâm thương vào người địch thủ, thì cái đuôi lửa của cây thương lại biến mất tăm, còn kẻ bị đâm liền giống như cả người nhồi mấy chục cân thuốc nổ, lập tức bị hỏa lực mạnh của nó làm cho phát nổ từ bên trong cơ thể, nổ tan xác.

Sau khi kẻ địch bị nổ thành những mảnh vụn, đuôi lửa dài liền từ trong cơ thể nhảy ra ngoài, lại tập trung lên trên ngọn của cây trường thương trong tay vị võ tướng.

Vương Phật Nhi nhìn tới nỗi hai mắt muốn phát quang, trong lòng hắn thầm thán phục: “Vị hồng bào tướng quân này thật là lợi hại, mặc dù không chiếm ưu thế về nhân số, nhưng khí thế rất vượng, có lẽ là đã mua được rất nhiều bánh Vượng Vượng* rồi.”

Hắn ta đã có thể tạm thời phân biệt được, lai lịch của binh mã hai bên, những nhân mã đang bao vây tấn công vừa nhìn đã biết là đại quân Tây Địch, chiều cao của chúng thấp hơn nhiều so với người của Đại Kiền vương triều, tướng mạo mỗi bên một vẻ, rõ ràng là không thuộc cùng một chủng tộc. Còn vị võ tướng trên tinh đồng chiến xa, không có gì phải nghi ngờ cả, nhất định là một nhân vật quan trọng của Đại Kiền vương triều.

Dân chúng của Đại Kiền vương triều thông thường dáng người cao lớn, theo như số đo của người địa cầu thì đều thuộc tiêu chuẩn NBA. Dân của các tộc Tây Địch thì người người đều có thể tham gia dạ hội Halloween mà không cần phải hóa trang.

Sự tiến hóa sinh mệnh của trung thổ thần châu cũng có chút khác biệt so với địa cầu. Trình độ sinh vật học của Vương Phật Nhi cũng chỉ là chút kiến thức trên lớp hồi cấp III, hắn cũng không thể nào biết được loại tiến hóa này có đi ngược với khoa học hay không?

Cho dù chiều cao có kém hơn, nhưng sức chiến đấu của binh sĩ Tây Địch thì không hề thua kém binh lính của Đại Kiền vương triều.

Chỉ có điều, vị tướng lĩnh của Đại Kiền vương triều mà chúng bao vây hôm nay, võ lực của y quả thật mạnh mẽ đáng sợ. Vì vậy mà quân Tây Địch dùng binh lực gấp hai-ba trăm lần cũng không thể nào làm gì được đối phương.

Vương Phật Nhi quan sát vô cùng đắc ý. Đột nhiên, một tên tướng lĩnh của Tây Địch đại quân đột ngột phát hiệu lệnh tấn công, chúng chém bay một binh sĩ trên chiếc tinh đồng chiến xa. Vị hồng bào võ tướng phát hiện ra thủ hạ bị đánh, vòng phòng ngự bị phá vỡ, y liền thét lên một tiếng. Lúc vung tay lên, một thanh hỏa diệm trường đao đỏ rực phóng ra từ cánh tay của y.

Đao khí hỏa quang dài hơn mười mét không những lao xuyên qua ngực, đâm chết tên tướng lĩnh Tây Địch kia, mà trong lúc nó quyét ngang cũng làm mấy chục tên lính Tây Địch trên chiến trường nát vụn. Một chiêu mạnh đáng sợ như vậy lập tức ngăn đám quân Tây Địch đang nhân cơ hội xông lên lần nữa.

Tuy nhiên, đánh ra chiêu này rõ ràng là vô cùng hao phí tinh lực, vị hồng bào võ tướng lập tức hiện ra vẻ mệt mỏi, y không hề nhân cơ hội này để đột phá vòng vây trùng trùng.

Một bóng người vừa bị đao khí diệm quang sượt qua, đã bị đánh bay ra xa tới hai-ba trăm mét, rơi vào trong khu rừng ở bên ngoài bãi chiến trường. Truyện "Đại Viên Vương "

Tầm nhìn của Vương Phật Nhi vô cùng nhanh nhạy, hắn thấy tên lính Tây Địch dường như đã chết hẳn, trong lòng vụt nảy ra ý nghĩ, hắn liền rút cổ đồng hoàn ra, nhẹn nhàng đi tới.

________________________________________

*Bánh Vượng Vượng: Tên một loại bánh của Trung Quốc, bánh giống bánh gạo của nước ta nhưng ngon hơn. Ở đây ý là ví von từ “khí thế rất vượng” với bánh “Vượng Vượng”.