Chương 175: Mộc liên xuất quân, phật nhi giảo hoạt

Chớp mắt đã qua mười bảy, mười tám ngày. Ông già, Tinh Vũ, Yến Hoàng Sơn và các trưởng lão mắt nhắm mắt mở mặc kệ việc Vương Phật Nhi bảo các tăng nhân của Đại Lôi Âm tự truyền thụ võ học phật môn cho đệ tử hai nhà Tinh, Yến. Kế hoạch của Vương Phật Nhi tiến triển rất thuận lợi.

Những đệ tử trẻ tuổi này ban đầu còn xem thường võ học của Lạn Đà tự, có chút tự kiêu cho rằng Đao đạo của Tinh gia là thiên hạ vô địch, trần thế vô song. Nhưng Vương Phật Nhi cũng rất khôn khéo, không hề tranh cãi về chuyện võ học bên nào mạnh, bên nào yếu mà chỉ cố gắng giảng giải về võ đạo là có công mà sắt có ngày nên kim, hiểu về sở trường của người khác thì bản thân càng dễ đột phá cực hạn.

Hắn lấy ví dụ một cách đầy ngụ ý về việc tu vi Đao đạo của mấy đệ tử hai nhà Tinh, Yến đã bắt đầu đình trệ nhưng sau khi được tiếp cận võ học của Lạn Đà tự thì cũng hiểu thêm ra, nhờ đó mà võ học tiến bộ nhanh.

Nói như vậy vừa không làm mất thể diện Đạo đạo Kiếm quyết của hai nhà Tinh, Yến vừa nghe rất lọt tai nên dễ dàng vượt qua sự cản trở của một số ít đệ tử ngoan cố. Hơn nữa, bản thân võ học Lạn Đà tự cũng bác đại tinh thâm, sâu xa như biển, trong đó có một số môn võ học khi luyện thành thì không hề thua kém Đao đạo của Tinh gia. Mấy đệ tử nhỏ tuổi của thôn Long thứu vốn có kiến thức và nhãn quang không tầm thường, vừa bắt tay tập luyện thì liền phát hiện ra chỗ tinh xảo của võ học Lạn Đà tự, lập tức say mê, không tự kềm chế được. Truyện "Đại Viên Vương "

Tuy nhiên, chính bản thân Vương Phật Nhi thì lại không thể thu xếp được thời gian để tới gặp người trong Bia võ công ở thôn Long thứu.

Bởi vì sau một giai đoạn bình yên, bốn đại thế lực chung quanh Đại Lôi Âm tự đã dần dần có phản ứng, tự điều chỉnh chiến lược. Sứ giả của Hoang Mộc Đại tướng là người đầu tiên đến chỗ Vương Phật Nhi, yêu cầu Đại Lôi Âm tự phái tăng binh phối hợp cùng lão bao vây tiêu diệt Bắc Chu Vương.

Trên danh nghĩa thì Vương Phật Nhi và Hoang Mộc Đại tướng đều thuộc Tây Địch yêu tộc, là thần dân của Ngọc Lê vương triều, cho nên liên thủ với nhau tác chiến cũng không phải là chuyện gì lạ. Nhưng trong tay Vương Phật Nhi làm gì có tăng binh mà phái đi?

Nếu từ chối chẳng khác nào đắc tội với Hoang Mộc Đại tướng, còn nếu đồng ý thì lại gặp khó khăn. Hắn cũng hiểu đây là thử thách của Hoang Mộc Đại tướng đối với Lôi Âm tự, nếu xử trí không tốt thì sẽ rước lấy một kẻ địch lớn.

" Tăng binh thì ta sẽ không cử đi, nhưng nếu ông ấy cần thi binh thì ta có thể giúp cho một vạn."

Sứ giả của Hoang Mộc Đại tướng đúng là người trầm mặc ít nói, không hề mở miệng nói chuyện, chỉ giao thư xong là lập tức cáo từ bỏ đi khiến cho Vương Phật Nhi không có cơ hội dù chỉ là nói chuyện đưa đẩy để thăm dò.

Hắn nghĩ đến khi hiểu được thì bèn hành động đối phó, triệu tám Đại trưởng lão đến bàn bạc.

Vương Phật Nhi hỏi:" Chẳng biết có vị trưởng lão nào tình nguyện lãnh binh đến cùng Hoang Mộc Đại tướng bao vây tiêu diệt Bắc Chu Vương hay không?"

Mộc Liên trưởng lão nghe thấy Vương Phật Nhi ướm hỏi thì không kiềm chế được, lập tức đứng dậy đáp:" Bổn tọa nguyện ý chuyển Băng Tượng điện cho Linh Sơn sư huynh cai quản để đi tranh thủ hỗ trợ của Hoang Mộc Đại tướng cho bản tự!"

Vương Phật Nhi gật đầu đáp ứng, nói vẻ suy tư:" Mộc Liên trưởng lão là người ôn hòa lương thiện, võ công cao cường, tới chỗ Hoang Mộc Đại tướng thì ta rất yên tâm. Nhưng tăng nhân của bản tự rất ít, ngươi hãy mang một thi yêu đi cùng thì mới điều động thi binh tốt được. Ta đáp ứng trả tự do cho Ngọc thi Thực Đồng đã lâu rồi, giờ cũng vừa lúc để Mộc Liên trưởng lão đến nói với nàng là ngài cầu khẩn ngàn vạn lần nên ta mới đáp ứng, kiếm chút ân tình với nàng."

Mộc Liên nghe xong rất mừng rỡ. Ông ta còn đang nghĩ là Hỏa Ngọc đoản thước trong tay Vương Phật Nhi phong trấn ba đại thi yêu, thi yêu lại thống lĩnh thi binh, là lá chắn của Đại Lôi Âm tự nên dù thế nào hắn cũng không để cho ông ta mang đi. Nếu cứ một thân một mình đến gặp Hoang Mộc Đại tướng thì tất nhiên sẽ không được ưu ái, rồi sẽ trở thành thủ hạ của người khác, không có địa vị gì đáng kể.

Vương Phật Nhi trầm ngâm một lúc rồi nói thêm:" Mặc dù không thể phân chia tăng nhân của bản tự cho Mộc Liên trưởng lão, nhưng ta có thể phân cho Mộc Liên trưởng lão một trăm lưu dân binh, hơn nữa quan hệ giữa chúng ta và thôn Long thứu gần đây cũng không tệ, ta có thể mượn thêm một số hai đệ tử của nhà Tinh, Yến. Mộc Liên trưởng lão nhận việc này thì ta yên tâm rồi."

Nghe Vương Phật Nhi thu xếp chu đáo như thế, Mộc Liên cũng không thể nói gì hơn, chắp tay thành chữ thập, khẽ niệm phật hiệu, cung kính nói:" Tất cả đều nghe theo trụ trì phân phó, Mộc Liên có thể xuất phát bất cứ lúc nào."

Trong mắt hiện lên ý cười cực kỳ giảo hoạt, Vương Phật Nhi phất tay ra hiệu mọi người giải tán đi.

Từ lần bàn bạc lần thứ nhất tại Phong Lôi điện, các lần sau Vương Phật Nhi đều gặp tám Đại trưởng lão tại nơi cư trú của Phật Đà Cái. Chờ sau khi các trưởng lão khác đi khỏi, Vương Phật Nhi rút Hỏa Ngọc đoản thước từ trong tay áo ra, nói với Phật Đà Cái:" Bổn tọa cũng phải tạm rời đi một thời gian, nhanh thì nửa tháng, chậm thì cũng không biết bao lâu nên giao Hỏa Ngọc đoản thước này cho ngài giữ, điều binh bố trận thì hãy hỏi Phượng Sồ tiên sinh, đối ngoại thì nói ta đến bế quan ở thôn Long thứu. Ta sẽ dặn dò sáu con tiểu Long thứu an phận một chút, nhưng phải hỗ trợ thêm một phần cho chùa."

Phật Đà Cái đón nhận Hỏa Ngọc đoản thước. Ông ta là một người không có chính kiến, sau khi đáp ứng bèn tỏ vẻ mặt khó khăn, nói:" Sau khi Trụ trì rời đi, trong chùa không có chuyện gì khó lường cần phải phiền ngài ra mặt. Nhưng nếu ngài không có chuyện gì quan trọng, tốt nhất là đi sớm về sớm."

Vương Phật Nhi cười ha hả, nhưng lại thầm nghĩ:" Hòa thượng này thành thật quá, cũng không nên lừa dối lão."

Sau mấy ngày chuẩn bị tất bật, Mộc Liên đã chuẩn bị xong xuôi, liền dẫn một trăm lưu dân binh, hơn chục đệ tử của hai nhà Tinh, Yến cùng hơn vạn thi binh xuất phát rời khỏi Nam Thiên môn quan.

Ngọc thi Thực Đồng được giải thoát khỏi Hỏa Ngọc đoản thước, quả nhiên cực kỳ cảm kích Mộc Liên trưởng lão, chỉ huy thi binh dưới trướng hàng ngũ chỉnh tề.

Mộc Liên chỉ đi về phía nam, không gặp chuyện gì bất trắc. Ông ta biểu hiện ở Đại Lôi Âm tự cũng bình thường, nhưng dù sao cũng là trưởng lão của Đại Tự Tại viện, điều hành suốt dọc đường hành quân đều không để xảy ra trục trặc gì.

Đệ lục Mà Đồng và ba đại thi yêu dưới trướng là Ma y Vô Tướng, Bạch Cốt đạo, Hoàng Thạch Đại tướng chiếm lây Phượng Minh thành, sau đó chỉ chuyên tâm thu nạp thi binh lang thang để bổ sung thực lực. Vương Phật Nhi cưỡi Long thứu đi điều tra trước vài lần, nói cho Mộc Liên biết phải hành quân như thế nào mới an toàn.

Bởi vậy, sau mấy ngày hành quân, Mộc Liên trưởng lão đã dẫn thuộc hạ tiến vào địa bàn của Hoang Mộc Đại tướng. Hoang Mộc Đại tướng thật ra không so đo việc Đại Lôi Âm tự phái ra nhiều hay ít binh mã đến hỗ trợ mà chỉ muốn biết Vương Phật Nhi có nguyện ý duy trì quan hệ hòa bình với ông ta hay không.

Ông ta canh giữ Nam hoang, chỉ riêng đệ nhất danh tướng của Trung thổ là Tây Kì Tiết độ sứ Cơ Huyễn cũng đã rất khó đối phó, Bắc Chu Vương, Đại Lương Vương cũng là địch không phải bạn nên tình thế luôn khá gian nan, nếu không có một trong năm đại yêu tộc là Đông phương Mộc tộc vốn là người nhà đến chống lưng thì ông ta cũng khó trụ được.

Bởi vậy, ông ta rất vừa lòng đối với hành động tỏ vẻ thần phục này của Vương Phật Nhi, đón chào đại quân của Mộc Liên có thể nói là trên mức bình thường.