Vương Phật Nhi ngồi xếp bằng ở phía sau chiếc án bằng ngọc màu xanh, chẳng hề để ý ngắm mỹ nhân ca múa trước mắt mà chỉ chú tâm điều chỉnh nội tức, vận chuyển rèn luyện chân khí của mình từng chút từng chút cho thêm tinh thuần, điều chỉnh cơ thể đạt tới trạng thái tối ưu, định một đòn gϊếŧ chết ngay kẻ sẽ tiến vào rồi chạy xa ngàn dặm. Truyện "Đại Viên Vương "
Vương Phật Nhi không ngừng mô phỏng ở trong Thức hải xem đối phương sẽ tiến vào doanh trướng như thế nào, tư thế động tác, thủ đoạn ứng biến có thể xảy ra.Trong khi kiên định suy nghĩ, hắn bất ngờ lại có đột phá, đã có thể tính toán được tới ba nghìn chiêu, ngoài mức đó thì kết quả suy tính mới trở nên mơ hồ.
Vương Phật Nhi vốn không có cách nào để biết được một người sau khi xuất chiêu thì có thể có bao nhiêu loại biến hóa. Bình thường thì một loại công phu sau một chiêu có thể ẩn chứa mười bảy mười tám loại chiêu biến hóa cũng đã được coi là võ học rất tinh ảo rồi. Nếu có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, những chiêu biến hóa này sẽ lại sinh ra rất nhiều biến thể, cùng một chiêu do cao thủ sử dụng lại có cảnh giới cao hơn rất nhiều so với võ giả bình thường. Những chỗ này rất tinh tế, thường thường lại tạo ra biến hóa vô cùng khổng lồ.
Cao thủ nhất lưu có thể ẩn chứa trong một chiêu mấy trăm loại biến hóa, có cái là cố ý, có cái là vô tình. Trong mắt Vương Phật Nhi, loại cao thủ như vậy sơ hở khắp nơi, có thể bị đánh bại dễ dàng.
Nhưng một khi võ công tới mức độ tiếp cận phản phác quy chân (bỏ xảo về thực) như Lệ Khuynh Thành, ý trong mỗi chiêu là vô tận, vừa như có biến hóa lại vừa như không có biến hóa, Vương Phật Nhi suy tính không ra được.
Nhưng Vương Phật Nhi rất tin tưởng rằng hắn đủ năng lực chỉ một chiêu đánh gục bất cứ ai trong ba đại Tiết độ sứ, cho dù cả ba người cùng đến thì hắn vẫn có thể đánh bạt ba người chạy thoát thân.
Sau khi tiến vào doanh trại, Mã Quý Tử ra lệnh cho thủ hạ tuyệt đối không được quấy rầy rồi đi thẳng về trướng của mình. Hắn đang thầm cân nhắc xem có cần quay về Tung Dương thư viện mời sư phụ ra tay hay không.
" Sư phụ vì che dấu lực lượng của mình đã bế quan ở Tung Sơn bảy năm rồi, chắc đã tu luyện thành công thần thông của bổn môn. Lần này ba đại tông sư của Ứng Thiên thư viện thua dưới tay Cưu Ma La Cấp Đa của Đại Lạn Đà tự, vị trí đệ nhất nhân của Nho môn cũng nên thay đổi đi. Nếu đích thân sư phụ ra tay, cao thủ của Tung Dương thư viện cũng sẽ rời khỏi bản viện tiến vào trần thế tu hành, nếu ta mời được một vài vị sư thúc, sư bá thì thế lực lập tức sẽ tăng gấp mấy lần." Truyện "Đại Viên Vương "
Mã Quý Tử mải tính toán nên khi bước vào doanh trướng của mình thì phản ứng chậm mất một khắc.
Hắn bắt gặp có người ngồi ở vị trí của mình thưởng thức mỹ nhân trong bình mà hắn âu yếm nhất ca múa, trong lòng giận điên lên, nhất thời quên mất phải lui về phía sau. Vương Phật Nhi đã thủ thế từ lâu, Mã Quý Tử thì mới trở về trướng của mình, tâm trí buông lỏng mất một khắc, Vương Phật Nhi lại đánh ra một đòn nghiêng trời lệch đất, kết quả không hỏi cũng biết.
" Kim thần!"
Vương Phật Nhi chỉ thực hiện một đông tác nhỏ, lập tức hình thành một vầng kim quang bên ngoài thân thể, tỏa sáng long lanh hội tụ thành một pho tượng Kim Giáp thần, vung tay đánh vào ngực Mã Quý Tử.
Mã Quý Tử lập tức ứng biến, huy động chân khí toàn thân, hung hăng đấm ra hai quyền, liều mạng dù trọng thương cũng phải rời khỏi trướng. Nhưng Vương Phật Nhi đã tính toán thỏa đáng từ trước, hình tượng Kim Giáp thần do chân khí tạo thành bên ngoài cơ thể tiếp tục điên cuồng giao đấu với Mã Quý Tử một chưởng, còn thân thể thực của hắn thì lại thoát ra khỏi quang giáp của Kim Giáp thần, đồng thời phát ra Bắc Cực Băng Điện trảo và Thập khí Đống lôi phù trong Thập phương Đống ma đạo, đánh trúng eo lưng Mã Quý Tử.
Nhiệt độ càng thấp thì tính dẫn điện của vật thể càng tốt. Vương Phật Nhi không biết có bậc tiên hiền thời cổ nào của Trung thổ Thần Châu phát hiện ra nguyên lý này hay không, nhưng chiêu số này trong Thập phương Đống ma đạo lại chính là băng điện song tu. Thời sơ kỳ, sức sát thương lôi điện hệ của môn võ học này còn chưa rõ ràng, nhưng khi công lực tới cảnh giới vô cùng tinh thâm thì sức sát thương của lôi điện hệ sẽ càng ngày càng mãnh liệt.
Hai chiêu võ công này nằm trong mười chiêu chưởng pháp của Thập phương Đống ma đạo, chuyên phá kình khí hộ thân của tất cả các môn phái. Mã Quý Tử dồn toàn bộ công lực để liều đối chiêu với Kim Giáp thần, công lực hộ thân thấp đến mức đáng thương, bị chiêu số nặng như thế của Vương Phật Nhi đánh trúng thì chưa kịp kêu lấy một tiếng đã gục xuống đất.
Mấy cô gái xinh đẹp đang ca múa trông thấy cảnh thấy gϊếŧ người tanh máu đó đều lập tức dạt sang một bên, mặc dù khϊếp sợ đến dựng tóc gáy nhưng không một ai phát ra tiếng kêu nào.
Vương Phật Nhi khẽ hé cửa trướng nhìn thoáng qua bên ngoài, thấy mọi thứ vẫn bình thường thì rất yên tâm, không thèm để ý đến đám con gái mà lục soát tư trang trên người Mã Quý Tử.
Đều là Tiết độ sứ nhưng gia tài của Mã Quý Tử vượt xa Mộc Nguyên Trực.
Trên người Mã Quý Tử có một quyển bí tịch ghi chép võ công của Tung Dương thư viện, một tấm phong trấn chứa kỵ thú, chiến xa, áo giáp, vũ khí, hai tấm binh phù, vô số của cải, ngoài ra còn có sáu bảo vật thần bí cơ quan thuật, Vương Phật Nhi lập tức đoạt lấy tất cả.
Vương Phật Nhi vứt thân thể trần trụi của Mã Quý Tử xuống, đang nghĩ xem tiếp theo nên làm thế nào thì một ca nhi đột nhiên cất giọng run rẩy nói với Vương Phật Nhi:" Chiếc Kình Thiên trướng này của Mã Quý Tử cũng là một pháp bảo, có thể thu lại cất vào trong ống tay áo." Truyện "Đại Viên Vương "
Vương Phật Nhi sửng sốt, thuận mồm hỏi:" Ngươi tên là gì? Cũng khá can đảm đó!"
Ca nhi này thấy Vương Phật Nhi nói chuyện, trở nên vững tâm hơn một chút, cười yếu ớt nói:" Tiểu nữ là Yến Cơ, cũng không thể nói là có can đảm. Nhưng tỷ muội chúng ta giỏi ca múa, về chuyện giường chiếu cũng rất phong tình, mặc dù không được coi là thứ có giá trị nhưng cũng rất khó kiếm, hy vọng tiên sinh không gϊếŧ chúng ta."
Vương Phật Nhi vốn định thả bọn họ, nhưng nghe thấy lời đáp sức bén như thế thì tức thời nổi máu." Con bà nó, lão tử phát dục sớm rồi sao? Nói như vậy thì tiện tay thu hồi luôn cho khỏi phí của trời."
Thấy Vương Phật Nhi có chút động lòng, Yến Cơ lại quyd xuống nói:" Thật ra trên người Mã Quý Tử còn có một món bảo vật dị thường mà ngài còn chưa đoạt lấy. Ngài hãy ấn vào bảy dấu hình ngôi sao màu hồng trên lưng hắn là có thể gở ra được mặt nạ Huyễn Điệp!"
Vương Phật Nhi nghe thế liền lật sấp thi thể của Mã Quý Tử, quả nhiên phát hiện ra bảy dấu hình ngôi sao màu hồng kia. Hắn đưa tay ấn một cái, quả nhiên có một luồng khói nhiều màu từ thi thể Mã Quý Tử bốc lên, hội tụ trên mặt hắn tạo thành một chiếc mặt nạ năm màu rực rỡ.
Vương Phật Nhi tháo xuống, thấy tướng mạo của Mã Quý Tử lập tức biến đổi. Mặc dù hai gò má hắn vốn hơi cao nhưng lại rất có tính cách, cũng được coi là một người cực kỳ anh tuấn, sau khi gỡ mặt nạ Huyễn Điệp xuống thì hai gò má nhô lên tấc, trên mặt đầy những vết tàn nhang thâm đen, thân hình cũng trở nên khó coi, hai đùi to như chân voi khác hẳn so với hình dạng khi đeo chiếc mặt nạ này.