Thừa Long niệm pháp là một môn tương đối cao thâm trong một trăm lẻ tám loại niệm pháp của Đại Lạn Đà tự, ít nhất cần phải có tu vi niệm lực đệ tứ phẩm thì mới đủ tư cách bắt tay vào tập luyện, mất mấy năm khổ tu là có thể có thành tựu, phương pháp chính là dùng niệm lực mạnh mẽ từ hư không huyễn hóa ra một con thiên long hộ thể, có uy lực vô cùng. Sau khi tu thành thì có thể cưỡi rồng bay thẳng trên chín tầng mây, còn cao thâm hơn một bậc so với Ngũ Đại Minh vương niệm pháp.
Tu vi chân khí của Vương Phật Nhi đã tiến vào đệ tứ phẩm, niệm lực cũng tăng cường rất nhiều, nếu muốn tu luyện Thừa Long niệm pháp thì đã miễn cưỡng có thể bắt đầu, nhưng cũng không thể chỉ vài ngày mà có được thành tựu. Hắn thử diễn luyện những biến hóa tinh vi trong Thừa Long niệm pháp, nhưng lại tìm ra một kết luận khác.
" Thừa Long niệm pháp, Ngũ Đế long quyền, thậm chí Chư thiên thần phật biến trong bút ký tu hành của Tốn Ngột Quỳnh đều cũng có thể quy nạp lại thành một chỗ tương thông với nhau, chính là lấy vô thượng niệm lực và chân khí hùng mạnh tập hợp thành một hình thái nào đó, tăng cường uy lực của bản thân. Nếu ta hơi tăng thêm mức biến hóa......"
Vương Phật Nhi ở trong thùng thắm hoa múa mười ngón tay, kết thành vô số pháp ấn để tăng cường ngưng tụ niệm lực của mình. Nước trong thùng lập tức từ từ dềnh lên. Theo sự khắc họa của Vương Phật Nhi, dòng nước này dần dần hợp lại thành hình thể, có mặt có mũi, thân hình cao lớn, cuối cùng hóa ra một nam nhân lõa thể, hoàn toàn là do nước tạo nên.
" Đúng thế này rồi, hành động!"
Nam nhân lõa thể do nước tạo thành đó nhảy ra khỏi thùng tắm, sau khi đáp xuống đất liền giơ tay rút từ trong thùng tắm ra một cây bổng lớn ướt sũng nước. Cây vũ khí này cũng giống như chủ nhân, toàn thân trong suốt, sóng nước dao động.
Nhìn thấy trong thùng vơi đi mất hơn một nửa số nước, Vương Phật Nhi lắc đầu, chậm rãi bước ra, tiến một bước đã đi vào trong cơ thể nam nhân lõa thể do nước tạo thành kia. Theo bước Vương Phật Nhi tiến vào, trên thân con người nước do niệm lực hợp thành đó cũng dần dần có màu sắc, sau không đến một khắc thì không khác chi người thật. Truyện "Đại Viên Vương "
Thi triển mấy chiêu quyền cước, Vương Phật Nhi chín phần hài lòng đối với thân hình "to lớn" của mình!" Cái này dùng để đánh nhau, hù dọa người thì quả thật cũng đủ rồi, đáng tiếc một vài cơ quan không thể biến hóa được giống hệt. Cần phải cố gắng luyện tập công phu Nguyên tổ thủy thần biến nhiều thêm nữa, môn biến thân tiếp theo thì phải chọn Cự Linh biến hoặc là Thái cổ Ma viên biến là được."
Giải trừ đi thủy kình, hình tượng nam nhân cao lớn lập tức tan vỡ ra thành dòng nước mạnh chảy tràn đầy mặt đất. Vương Phật Nhi khoan khoái lau sạch nước, mặc vào bộ tăng y cũ, nhưng lại thấy có chút không quen.
Khi xuất phát khỏi Đại Lạn Đà tự, mỗi người đã mang theo một vài bộ quần áo để thay đổi, có thể thấy là quần áo bẩn của Vương Phật Nhi đã không được thay. Ngửi ngửi trên mùi vị ống tay áo, Vương Phật Nhi cười khổ một tiếng, cũng không nghĩ được cách nào tốt hơn.
Yến Xích Mi đến phía sau núi của Đại Lôi Âm tự, sau khi cho binh mã đóng quân xong thì lập tức lập một khu trại. Bọn họ đến là để bắt kỵ thú, bởi vậy nên lại cố ý xây dựng một bãi nuôi thú.
Lính săn thú chuyên nghiệp khác hẳn với lưu dân binh thủ hạ của Vương Phật Nhi cùng đám hòa thượng lớn nhỏ, có kinh nghiệm phong phú, bẩy rập cũng được thiết kế đa dạng hơn rất nhiều. Không quá năm sáu ngày thì đã bắt được hơn ba mươi con ngựa sừng hươu! Mấy con ngựa sừng hươu này mặc dù được coi là gần bằng cấp bậc phàm tuấn nhưng lại có sức chịu đựng dẻo dai, tố chất tương đương với Phong mã thú.
Vương Phật Nhi không thèm đi xem bọn chúng làm cái gì. Yến Xích Mi lại có tính nết cực kỳ ngang ngược, bọn binh lính Hỏa viên quân này dần dần có xung đột với lưu dân ở vùng sau núi. Phượng Sồ quản lý việc khai khẩn vùng sau núi, liên tục mấy lần được lưu dân tố cáo, nói tướng sĩ Hỏa viên quân chà đạp lên vùng đất hoang mà bọn họ mới khai khẩn.
Phượng Sồ chau mày, trong lòng khá tức giận. Lưu dân binh thủ hạ của hắn mặc dù có số lượng nhiều gấp đôi, nhưng sức chiến đấu lại không đáng kể, xung đột với Hỏa viên quân thì nhất định chỉ có hại.
Hắn một mình xử lý việc khẩn hoang, trong lòng ít nhiều có chút quý trọng, làm sao chịu được để kẻ khác dẫm đạp lung tung lên đó." Nếu ta đi tìm Phật Nhi trụ trì tố khổ, chỉ sợ làm cho Hỏa viên quân bất mãn, bất lợi đối với sự hợp tác giữa hai bên. Chi bằng ném đá dấu tay, mượn đao gϊếŧ người là hay nhất!" Truyện "Đại Viên Vương "
Trong lòng tính toán hơn thiệt, Phượng Sồ cười hắc hắc, tự tay viết một phong thư, kêu đội trưởng một đội lưu dân thủ hạ mang về phía sau chùa tìm Tinh Vũ của Long thứu thôn. Viên đội trưởng này đi đưa thư không lâu thì lại có thôn dân báo tin là bọn Yến Xích Mi vây bắt một con Phong mã thú hỏa hệ hiếm thấy, lại vừa dẫm đạp lên đồng ruộng mà bọn họ khẩn hoang.
Phượng Sồ cười hắc hắc, mắng thầm trong lòng:" Cứ để cho các ngươi kiêu ngạo đi, lát nữa thì các ngươi sẽ không hay đâu!" Hắn rút Thập Oán kiếm ra, chỉ xuống mặt đất, độn thổ vào trong bùn đất.
Nhàn nhã thì chơi đùa với chim, buồn bực thì còn có mỹ nữ trong Họa Thần viện để ngắm, thủ hạ thì có hơn một trăm năm mươi người để cho hắn gọi đến đuổi đi, Vương Phật Nhi lại vừa trùng tu lại thành lâu của mình, sống vô cùng thoải mái, hàng ngày cực kỳ nhàn nhã vui chơi, tất nhiên chẳng hay biết về " Đại kế" của Phượng Sồ.
Dựa vào dị năng độn thổ của Thập Oán kiếm, Phượng Sồ tới vùng phía sau chùa, dò xét qua loa thì đã tìm được phòng của Tinh Tuyết. Hắn từ mặt đất thò đầu ra nhìn quanh, thấy chung quanh không có ai, lập tức liền ngoi lên, lẳng lặng lục lọi trong phòng của Tinh Tuyết, lấy vài món đồ lót rồi lập tức ẩn thân rời đi.
Đã nhiều ngày nay, Yến Xích Mi cực kỳ khó chịu trong lòng. Hắn bị Vương Phật Nhi đuổi tới vùng sau núi. Mấy ngày đầu, trại chưa được tu bổ, luôn phải ăn gió nằm sương. Mặc dù bắt được hơn chục con kỵ thú, nhưng lại không có một con nào có phẩm chất cao. Hôm nay thật vất vả với vây được một con Vạn dặm vân yên thú được coi là Phong mã thú trên linh tuấn một cấp bậc thì lại bị hơn mười tên lưu dân chạy tới gây náo loạn, suýt nữa làm cho con mồi hoảng sợ chạy mất.
" Tướng quân, Vạn dặm vân yên thú đã bị bắt sống rồi, chỉ có điều làn con Phong mã thú này có tính tình rất ương ngạnh, còn phải mất mấy ngày thuần dưỡng. Chúng ta hôm nay thu hoạch khá phong phú, cứ tiếp tục thế này thì chỉ cần hơn một tháng là có thể bắt được đủ số lượng để trở về gặp Đại tướng rồi!"
Yến Xích Mi hừ nhạt một tiếng, không thèm để ý đên chiêu vỗ mông ngựa của thuộc hạ. Hắn tung người nhảy vào khu nuôi dưỡng thú, bảo mấy tên lính thuần hóa thú:" Buông con thú này ra, để ta thuần phục nó!"
Bọn lính thuần hóa thú không dám chậm trễ, lập tức cởi những sợi dây trói chân con Vạn dặm vân yên thú ra.
Yến Xích Mi đang muốn tự mình ra tay thuần phục con dị thú này, đột nhiên sau lưng truyền đến hỗn loạn, một ánh mắt lợi hại, giống như ưng chuẩn bàn đích nam tử, nổi giận đùng đùng mà xông đi tới. Hắn thủ hạ chính là binh lính mặc dù muốn chặn lại, lại bị người này nam tử trên thân đích một cổ khí thế bức trụ, ba trượng ở ngoài sẽ vô pháp dựa vào là đi.
" Ngươi chính là cái tên kẻ trộm đã lẻn vào trong phòng con gái của ta ăn trộm sao?"
Yến Xích Mi sửng sốt, cả giận đáp:" Ta ăn trộm cái gì đó của con gái ngươi khi nào? Ngươi còn không cút đi, cẩn thận ta ra tay đánh cho ngươi bị thương đó!"
Tinh Vũ giận quá hóa cười. Vương Phật Nhi cố ý che giấu chuyện về Long thứu thôn, Yến Xích Mi cũng không biết đám người ở vùng phía có lai lịch như thế nào, chỉ coi như là những lưu dân bình thường.
" Ngươi muốn đả thương ta, ngược lại ta cũng muốn xem ngươi làm thế nào mà đả thương ta! Nếu đổi lại là Hỏa viên Đại tướng nói lời những này, vẫn còn phải hỏi xem ta có đồng ý hay không đã!" Tinh Vũ phẫn nộ xuất thủ, dựng ngửa lòng bàn tay lên, phát ra một luồng quang khí màu lam trong suốt cắt ngang trời.