Sáu con Long thứu nhỏ lớn lên với tốc độ cực nhanh, mỗi ngày đều cần phải ăn ít nhất hơn trăm cân thịt tươi, nhưng mới bảy tám ngày đã tăng được gấp đôi trọng lượng. Lông cánh còn chưa mọc đủ nhưng cũng đã có thể giương cánh bay lượn. Vương Phật Nhi hàng ngày đều lấy việc chăm sóc chim làm vui, chẳng thèm quản lý sự vụ trong chùa.
Long thứu thật sự là dị chủng trời sinh, rất khó tìm được bạn tình nên cho dù là ở trong Vô tận lâm hải thì vẫn là linh vật cực kỳ hiếm thấy. Toàn thân sáu con Long thứu nhỏ này phủ lông vũ màu đen ánh vàng, cổ rắn mỏ chim loan, mặc dù mới ra khỏi vỏ không lâu nhưng đã có vẻ cực kỳ uy mãnh.
Chúng giương hai cánh ra đập một cái thì ngay cả đám Tê giác xanh nuôi dưỡng trong chùa cũng có thể bị đánh cho ngã lăn quay, ngoại trừ tám Đại trưởng lão thì không có tăng nhân nào trong chùa là đối thủ. Dưới sự nuôi dạy của Vương Phật Nhi, mấy con Long thứu nhỏ cũng rất ngoan ngoãn, ngoài việc thường xuyên bị hắn dẫn tới Vô tận lâm hải săn bắt thì cực ít gây tai họa. Truyện "Đại Viên Vương "
Cũng không biết xảy ra chuyện gì mà sau khi Long thứu nhỏ ra đời thì hai con Hắc Long thứu kia lại không thấy tới Đại Lôi Âm tự nữa, bởi vậy trong chùa cũng tương đối bình an vô sự.
Hỏa Nha quân ở bên ngoài thành từ lâu đã không có cách nào chịu khổ được nữa nên đã kết đội rời đi. Vương Phật Nhi cũng chẳng muốn quan tâm tới bọn họ, chỉ thu hồi đám thi binh bên ngoài thành nhưng vẫn giữ số đóng ngoài quan ải như trước.
Mặc dù có không ít chuyện trong thì đấu đá, ngoài thì ngoại xâm nhưng Đại Lôi Âm tự bây giờ đã có bốn thi yêu thống lĩnh hơn năm vạn thi binh, có thêm hơn một vạn ba nghìn thôn dân, ba bốn mươi vị cao thủ, chỉ nói riêng về thực lực thì đã có thể so sánh với loại thế lực như Tây kì Tiết độ sứ Cơ Huyễn.
Một hôm Vương Phật Nhi đang chơi với chim thì đột nhiên có tăng binh đến báo:" Ngoài thành có một đội người ngựa, nói là đoàn sứ giả của Hỏa viên Đại tướng, muốn xin gặp trụ trì!"
Vương Phật Nhi trong lòng thầm nhủ một tiếng:" Phải tới thì cuối cùng vẫn tới." Bèn dẫn theo tám Đại trưởng lão tiến thẳng tới Nam Thiên môn quan. Đại Lôi Âm tự xây dựng trong sơn khẩu của Linh Cữu sơn, phân làm bốn tầng, chia thành Nam Thiên môn quan, trước chùa, trong chùa và sau chùa.
Trong đó phía sau chùa có diện tích lớn nhất, nhà cửa phía trước chùa được bảo tồn hoàn hảo nhất. Vương Phật Nhi để có thể đến kiểm tra Nam Thiên môn quan được thuận tiện nên chọn chỗ ở tại Phong Lôi điện thuốc phía trước chùa.
Lên đến Nam Thiên môn quan thì thấy dưới quan ải có một đội người ngựa ước chừng khoảng năm sáu trăm người, dẫn đầu chính là cái tên bại hoại Yến Xích Mi. Trông thấy Vương Phật Nhi, mặc dù hắn tỏ vẻ giận dữ nhưng giọng điệu thì lại không hề ngạo mạn.
" Tại hạ phụng mệnh lệnh của Hỏa viên Đại tướng đến bái kiến trụ trì Đại Lôi Âm tự là Vương Phật Nhi tôn giả! Các ngươi ngay cả cửa quan cũng không chịu mở ra, là cái ý tứ gì?"
Vương Phật Nhi mỉm cười, bảo tăng binh mở cửa thành cho đoàn người của Yến Xích Mi tiến vào.
Yến Xích Mi tiến vào Nam Thiên môn quan, nghĩ đến việc tòa thành hùng mạnh như thế này mà lại không có phần của Hỏa viên quân, khó chịu đến hộc máu. Yến Xích Mi vốn nghĩ rằng nếu có thể đánh chiếm được Đại Lôi Âm tự thì ngôi vị trấn thủ tòa thành Nam Thiên môn quan này tất nhiên sẽ là hắn. Vương Phật Nhi bỗng nhiên xuất hiện, thu phục ba đại thi yêu, lại thừa dịp Hỏa viên quân đối phó với Đệ lục Ma Đồng mà dùng sức mạnh tấn công chiếm lấy Đại Lôi Âm tự. Mỗi lần nghĩ đến thì thấy ngoài sự to gan lớn mật thì vận khí của tên nhóc này cũng thật sự là quá tốt.
Vương Phật Nhi phát hiện trong đội ngũ của Yến Xích Mi có hai mươi chiếc xe lớn xếp thành hàng dài mà lại không hề giống loại sử dụng trong chiến trận, đang thấy rất kỳ quái. Chờ khi Yến Xích Mi tiến tới trước mặt, hai tay nâng lên một vật nói với Vương Phật Nhi:" Đây là thanh thần binh Bắc Đẩu, chính là vật của trụ trì, Hỏa viên Đại tướng bảo ta trả lại!"
Vương Phật Nhi mỉm cười tiếp nhận, trong lòng có chút kỳ quái. Khi phát hiện thấy trên vỏ đao có vết máu lờ mờ thì nghĩ thầm trong lòng:" Chẳng lẽ Hỏa viên Đại tướng lại có lòng tốt như thế sao? Hay là thấy rằng gϊếŧ người bằng đao này không vừa tay?"
Yến Xích Mi hai mắt sáng rực, Vương Phật Nhi trông thấy thì cũng có chút ý tứ không được hay lắm, chỉ giơ tay đưa phong trấn ra và nói với hắn:" Vật này ta cũng bảo quản hộ cho Yến tướng quân cũng khá lâu rồi, ngài cũng đừng quên mang đám thi binh bên ngoài thành đi!" Truyện "Đại Viên Vương "
Yến Xích Mi hận đến nghiến răng kèn kẹt, nhưng cũng phải nhận lấy từ Vương Phật Nhi mà không thể làm gì được!
" Lần này Hỏa viên Đại tướng muốn trụ trì chấp thuận để cho bọn tại hạ tiến vào Vô tận lâm hải săn bắt năm trăm con kỵ thú, hơn nữa còn mang đến một chút lễ vật, mong trụ trì nhận cho!"
Vương Phật Nhi cười đáp:" Vô tận lâm hải không thể coi là nhà riêng của bổn tọa, Yến tướng quân muốn săn bắt kỵ thú, sau này có thể tự do lui tới. Mấy cái lễ vật này.... Bổn tọa từ chối thì là bất kính, cũng chỉ biết thu nhận. Đàm Quang trưởng lão, ngươi tiếp đón Yến tướng quân đi!"
Yến Xích Mi ban đầu nghĩ rằng Vương Phật Nhi sẽ uyển chuyển cự tuyệt, không ngờ rằng tên giặc trọc nhỏ này lại thực dụng như thế, ngay cả một chút chần chừ cũng không có, xem cũng không thèm xem mà tiếp thu toàn bộ số lễ vật." Đại tướng vốn muốn ta dùng mấy thứ lễ vật này châm chọc hắn một phen, giờ thì nên làm như thế nào đây?"
Vương Phật Nhi chẳng biết Yến Xích Mi đang suy nghĩ cái gì, bừng bừng hứng trí nhìn hai mươi chiếc xe lớn kia khất dần sau những căn nhà ở đằng trước chùa, quay đầu sang nói với Yến Xích Mi:" Yến tướng quân đã muốn bắt kỵ thú thì nên ở đằng sau núi cho thích hợp. Chỉ tiếc là Đại Lôi Âm tự không có nhiều phòng ở lắm, chỉ sợ các vị trước hết phải dựng trại vậy."
Yến Xích Mi hừ lạnh một tiếng, xem như là đáp ứng. Hỏa viên quân cực kỳ thiếu kỵ thú, đến nỗi cả thân binh Hỏa Nha quân của Hỏa viên Đại tướng cũng chỉ là bộ binh tinh nhuệ. Lần này sai hắn tới Đại Lôi Âm tự cũng chỉ là việc khởi đầu, năm trăm con kỵ thú thì còn lâu mới đáp ứng đủ nhu cầu. Đây chỉ là bước đầu mà thôi, Yến Xích Mi không dám làm hỏng sứ mạng trọng đại như vậy nên tất nhiên cũng không dám đắc tội với Vương Phật Nhi.
Yến Xích Mi mang đơn vị binh mã này đến, có hơn mười tên lính săn thú có thủ đoạn cao siêu, mang theo rất nhiều công cụ săn bắt thú như bẩy rập, dây thừng, thuốc tê các loại.
Phân phó một gã tăng binh đi thông báo cho Phượng Sồ thu xếp cho đoàn người ngựa này. Vương Phật Nhi quay đầu đi theo đường nhỏ quay về Phong Lôi điện.
Đàm Quang đang ở trong Phong Lôi điện chờ Vương Phật Nhi, thấy hắn lập tức đứng lên đón rồi cười khổ nói:" Trụ trì, lễ vật lần này của Hỏa viên quân có chút khó giải quyết."
Vương Phật Nhi sửng sốt hỏi:" Thứ gì mà không hài lòng thì vứt quách đi. Đồ đã dâng lên tới cửa thì tất nhiên là do chúng ta xử trí, có cái gì đáng nói là khó giải quyết?" Truyện "Đại Viên Vương "
Sắc mặt của Đàm Quang vẫn khó coi như trước, bất đắc dĩ chỉ ra bên ngoài đáp:" Lễ vật này ta đã thu xếp đưa tới Họa Thần viện, hay là đích thân trụ trì tới xử lý đi!"
Vương Phật Nhi nhất thời nổi lòng hiếu kỳ, chẳng biết lễ vật loại gì mà khiến cho Đàm Quang trưởng lão phải bó tay không biết giải quyết thế nào. Hắn lập tức chạy tới Họa Thần viện. Khi hắn tới nơi liền phát hiện hơn mười tên vũ tăng đang canh giữ ở ngoài cửa viện, bọn chúng trông thấy Vương Phật Nhi thì ai nấy mặt đỏ tới mang tai, không ngừng hành lễ.
" Biểu hiện của mấy nhóc hòa thượng này có chút kỳ quái!" Vương Phật Nhi cũng không nghĩ nhiều. Khi tiến vào trong thì hắn nhìn thấy hai mươi chiếc xe lớn đang đỗ ở trong viện. Những chiếc xe này chỉ dùng nô thú để kéo, chế tạo bằng gỗ thường, không hề có quan hệ tới cơ quan thuật. Nhìn lướt qua mà không phát hiện thấy gì kỳ quái, hắn bèn tự tay vén tấm màn cửa của xe, liền nghe thấy mấy tiếng con gái thở dài u uẩn từ trong xe truyền ra.