Chương 6: Danh Dự Cùng Sinh Mệnh (3)

"Ai ui... Trương Hợp Hoan... mày muốn tìm chết... ai ui..."

Trương Hợp Hoan cho cái tát vào miệng: "Tìm con mẹ mày! Mày dám động vào em gái tao, tao sẽ chơi cả nhà mày đó."

"Trương Hợp Hoan! Anh điên rồi! Buông tay! Buông tay!"

Trương Hợp Nguyệt vọt lên, lại có thể đi túm cánh tay Trương Hợp Hoan, muốn kéo cậu ra, kéo vài cái cũng không thể thành công, cô đưa tay đi nắm đầu tóc của cậu, con nhãi này lại có thể cấu kết với người ngoài, Trương Hợp Hoan trở tay cho một cái tát, Trương Hợp Nguyệt sao có thể chịu được một cái tát của cậu, bị tất cho mắt tóe sao vàng đặt mông ngồi ở trên đất, hoàn toàn phát mộng, người anh trong ấn tượng chỉ là một phế vật khúm núm, hôm nay bị sao vậy?

Trương Hợp Hoan chỉ vào Trương Hợp Nguyệt nói: "Nhanh đi về nhà cho tao, nơi này không có chuyện của mày, nhớ kỹ, gọi là anh!"

Trương Hợp Nguyệt ôm nửa bên mặt chết lặng ngẩn ra, lúc này có người đến đỡ cô dậy, ngẩng đầu nhìn thì thấy là mẹ, lúc này mới oa một tiếng khóc lên: "Mẹ, Trương Hợp Hoan đánh con..." Nói còn chưa nói xong, trên mặt lại bị cho một cái tát, Liễu Vân Tư lạnh lùng nhìn cô: "Nên đánh!"

Tóc vàng bởi vì không chịu được đau đớn đã cầu xin: "Anh Hoan... anh... anh tha cho em đi, em căn bản không có động vào em gái của anh... Em, em lấy cả nhà già trẻ thề... Em về sau cũng không dám động vào nó nữa... Ai ui... tay của em sắp gãy rồi..."

Trương Hợp Hoan lúc này mới buông tóc vàng ra.

Tóc vàng từ trên đất bò lên, đi đến chỗ xe máy rút ra một ống tuýp lại vọt về phía Trương Hợp Hoan.

Trương Hợp Hoan sớm đã đoán được tóc vàng sẽ đánh ngược, xoay người đá một cái, đá cho tóc vàng bay đi, tóc vàng rời lên trên xe máy, rầm rầm té ngã trên đất.

Trương Hợp Hoan nhặt lên ống tuýp trên đất, tạo thế muốn nện xuống, tóc vàng sợ hãi ôm đầu khóc rống lên.

Trương Hợp Hoan ý vị thâm trường nhìn Trương Hợp Nguyệt đang khóc: "Thấy rõ ràng chưa, đàn ông trong lòng của mày chỉ là một thằng ngu!"



Đinh!

Có tin nhắn đến, giá trị danh dự của Trương Hợp Hoan +500, không thể tưởng được đánh người giá trị danh dự tới còn nhanh hơn so với ký hợp đồng, xem ra về sau không có việc gì thì phải giãn gân cốt một chút.

Trương đại công tử vẻ mặt ngạo kiều nhìn nhìn quần chúng vây xem.

Đinh!

Giá trị danh dự +33, Trương Hợp Hoan thoải mái ở trong lòng 33 quần chúng vây xem kiếm được một đợt giá trị danh dự.

Tiểu tử này đánh nhau lợi hại như vậy, về sau nói chuyện với nó phải cẩn thận chút.

Cái đệch, mãnh nhân mà! Mình hồi ở sơ trung còn bắt nạt nó, mặt hàng này sẽ không đi đòi nợ chứ?

Hắn mấy năm trước từng theo đuổi mình, mình mắng hắn cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, hắn lợi hại như vậy, về sau sẽ không dùng sức mạnh với mình chứ? Ngẫm lại thật sự là sợ hãi mà, ta lại không có tiền, chỉ có thể để cho hắn cướp sắc.

...

Trương Hợp Nguyệt sau khi về nhà lại không dám cố tình gây sự, thời điểm chảy nước mắt chuẩn bị về phòng của mình, Trương Hợp Hoan gọi lại: "Tiểu Nguyệt, lưu lại, anh có chuyện cần nói."

Trương Hợp Nguyệt dừng bước chân lại.

Liễu Vân Tư cũng cảm thấy con mình hôm nay có chỗ nào không đúng, nhưng bà cũng không nói ra được, giống như cũng không có gì không đúng, thân là đàn ông duy nhất trong nhà, nó vốn nên như vậy, đàn ồn nên có chút huyết tính, ngàn vạn đừng rác rưởi giống như thằng cha nó là được.



Trương Hợp Hoan nhìn ra Trương Hợp Nguyệt vẫn đang có cảm xúc mâu thuẫn đối với mình, cái này cũng là bình thường, dù sao đang ở tuổi phản nghịch, cậu mang chuyện mình hôm nay đã ký hợp đồng cùng Tin tức sớm Ca Phong nói ra.

Liễu Vân Tư nghe xong cũng không có tỏ vẻ gì đặc biệt, nhẹ giọng nói: "Có biên chế không?" Người trưởng thành quan tâm nhất chính là cái này, bình thường ở trong mắt bọn họ trừ bỏ biên chế chính thức, công tác khác đều là làm cho vui.

Trương Hợp Hoan lắc lắc đầu: "Nào có biên chế gì, hơn nữa, con bắt đầu mới là phóng viên thực tập, chuyển chính thức cần thời gian."

"Cũng tốt, vẫn tốt hơn so với ở nhà chơi bời lêu lổng ngồi ăn chờ chết."

Trương Hợp Hoan nhìn em gái không nói một lời: "Tiểu Nguyệt, nói ý kiến của em."

Trương Hợp Nguyệt cúi đầu, mặt vẫn đang nóng rát nhắm chừng đang sưng lên, lúc nãy thằng anh này xuống tay cũng thật ác, nhớ tới cảnh tượng vừa rồi đánh tên tóc vàng, đối với mình thật đúng là vẫn lưu tình, bỗng nhiên sinh ra cảm giác kính sợ.

"Báo huyện à, đi làm ở huyện, anh không sợ người ta nói anh là người trong huyện sao."

"Đã là niên đại nào rồi, nào có người trong huyện gì nữa, địa cầu chính là một cái thôn, mọi người đều là người trong thôn."

"Cũng đúng, văn bằng hạng ba của anh xác thực cũng rất khó tìm được việc tốt ở Bằng Thành."

Liễu Vân Tư nói: "Con còn không biết xấu hổ mà nói vậy, anh của con chính là vết xe đổ của con, không học tập cho tốt, về sau ngay cả nó con cũng không bằng."

"Mẹ, mẹ nói nó thì nói nó, hạ thấp con để làm gì?"

Liễu Vân Tư tháo chiếc dép ném về phía Trương Hợp Hoan, bị cậu hất bay đi.