Trương Hợp Hoan khi đảm nhiệm tổng giám đốc tập đoàn Tinh Vực vẫn đều là chúng tinh phủng nguyệt, cuộc đời sau khi quay lại mới chính thức cảm nhận được nhân tình ấm lạnh, nguyên nhân rất đơn giản, hắn chỉ là một phóng viên thực tập nho nhỏ không địa vị không quyền lợi, hiện tại hắn ngay cả phóng viên thực tập cũng không phải.
Còn chưa có chính thức vào nghề đã thành người thất nghiệp, cũng không thể ứ như vậy xám xịt rời khỏi huyện Hán? Cậu sao có thể cam tâm, cái gì quyền chân dung, tất cả cái này sau lưng khẳng định có người đang phá rối.
Thời điểm Trương Hợp Hoan đã sắp rời khỏi cửa lớn tòa soạn báo, nhận được điện thoại của Đỗ Trường Luân, Trương Hợp Hoan quay đầu lại, nhìn thấy Đỗ Trường Luân đứng ở cửa sổ văn phòng nhìn cậu.
Trương Hợp Hoan bắt điện thoại, xem ra lão Đỗ vừa rồi không có thuận tiện nói với mình, cho nên thông qua phương thức này trao đổi với cậu.
"Tiểu Trương à, thật ra lấy tài hoa của cậu báo nhỏ huyện nhỏ chúng tôi là không thể phát huy năng lực của cậu, cho nên ngàn vạn đừng bỏ qua."
Trương Hợp Hoan biết Đỗ Trường Luân là đang an ủi mình, bất quá cậu cho rằng Đỗ Trường Luân nói là lời thật, một bên đi về phía trước một bên nói: "Cảm ơn Đỗ tổng biên tập, tôi sẽ không bỏ qua." Nơi đây không lưu thì cũng sẽ có chỗ lưu, bằng năng lực của mình cũng không tin tìm không thấy công tác tốt.
Trương Hợp Hoan trước mắt còn chưa thể rời khỏi huyện Hán, chuyện Trương Phú Quý còn chưa có làm rõ ràng, cậu phải phối hợp cảnh sát điều tra bất cứ lúc nào, một mình trở lại khách sạn, buổi chiều cảnh sát Tiểu Viên đồn Trương Trại gọi điện thoại cho cậu, thông báo chuyện đã điều tra xong, lịch sử trò chuyện của Trương Hợp Hoan cho thấy, ở đoạn thời gian tối Trương Phú Quý gặp tập kích, Trương Hợp Hoan thủy chung đang trò chuyện, Sở Thất Nguyệt trò chuyện với cậu cũng chứng minh cậu không có mặt ở hiện trường.
Trương Hợp Hoan ở trong điện thoại nói lời cảm ơn Tiểu Viên cùng đồn cảnh sát, thuận tiện nói anh ta hỗ trợ truy tra án xe máy bị trộm, Tiểu Viên cũng nói câu đáp ứng.
Cúp điện thoại, Trương Hợp Hoan suy xét có nên gọi điện thoại cho Sở Thất Nguyệt nói lời cảm ơn hay không, dù sao người ta giúp mình chứng minh trong sạch, không đợi cậu điện thoại, điện thoại di động đã reo lên, điện thoại lần này là Bạch Anh đài tỉnh gọi tới.
Bạch Anh cùng tổ chuyên mục đã về tới huyện thành, cô mời Trương Hợp Hoan ăn cơm, địa điểm ngay tại khách sạn Hán Viên cô ở.
Khách sạn Hán Viên là khách sạn tốt nhất huyện Hán, nghe nói là tiêu chuẩn bốn sao.
Nơi Trương Hợp Hoan ở cách khách sạn Hán Viên đại khái chừng 3km, hiện tại xe máy không có chỉ có thể gọi xe tới, đi vào khách sạn Hán Viên, Trương Hợp Hoan thẳng đến nhà ăn lầu ba, Bạch Anh đã ở trong phòng dặm chờ cậu, Trương Hợp Hoan vốn tưởng rằng còn những người khác, nhưng nhìn thấy trong phòng chỉ có một mình Bạch Anh, Trương Hợp Hoan cười nói: "Xem ra tôi không phải là người cuối cùng."
"Chính là người cuối cùng." Buổi tối là Bạch Anh mời riêng Trương Hợp Hoan, đồng nghiệp khác cũng không biết.
"Chị quá khách khí rồi." Trương Hợp Hoan ngồi xuống ở đối diện Bạch Anh.
"Chuyện của cậu tôi cũng nghe nói, thật sự là xấu hổ, là chúng tôi mang đến phiền toái lớn như vậy cho cậu, làm hại cậu mất việc." Bạch Anh gọi điện thoại cho tòa soạn báo hỏi, số điện thoại của Trương Hợp Hoan là cô tìm từ tòa soạn báo, lúc này mới biết chuyện Trương Hợp Hoan đã không còn làm ở đó.
"Cũng không liên quan tới mọi người, tôi vốn đã không muốn làm rồi."
Bạch Anh từ trong túi lấy ra một phong thư giới thiệu đã chuẩn bị từ sớm: "Cậu cầm phong thư này đi tìm Khổng đài trưởng đài phát thanh huyện, chỗ họ cũng đang tuyển phóng viên, nhìn xem có công tác thích hợp với cậu hay không."
Trương Hợp Hoan khó tránh khỏi có chút cảm kích với Bạch Anh: "Chị Bạch, nhân tình này có chút lớn, tôi cũng không biết báo đáp cô như thế nào." Cậu cũng đang đau đầu phải nói với người nhà thế nào đây.
"Cái thẻ kia còn không?"
Trương Hợp Hoan ngẩn ra một chút, lúc này mới ý thức được Bạch Anh là có ý đồ, bất quá ngẫm lại vốn cậu cũng chuẩn bị đưa thẻ nhớ đưa cho Bạch Anh, mà khi đó cô cự tuyệt, nhắm chừng hiện tại lại cải biến chủ ý.
Trương Hợp Hoan lấy ra cái thẻ nhớ đưa cho Bạch Anh.
Bạch Anh nói: "Tôi có thể lưu lại không?"
Trương Hợp Hoan gật gật đầu nói: "Cô cũng nên suy xét một chút, cô lưu lại vị tất đã có thể truyền bá ra."
"Chuyện này tôi nghĩ biện pháp, tóm lại không thể để cho chân tướng bị che mắt, cái này là trách nhiệm cùng lương tri phóng viên chúng ta."
Đồ ăn lên, Bạch Anh gọi bình mộng lục, cô ít nhiều cũng có thể uống một chút.
Hai người vừa uống vừa tán gẫu dần dần quen thuộc với nhau, thông qua Bạch Anh tự giới thiệu Trương Hợp Hoan biết, cô đã kết hôn có một con gái, chồng làm ăn ở tỉnh thành.