Trương Hợp Hoan nói: "Anh Từ, đến cùng là tình huống gì?" Trong lòng cậu biết rõ khẳng định là vì chuyện tranh chấp với nhà máy sản xuất dược phẩm.
Từ Trường Căn đặt một quyển tạp chí "Hán Phong giáo dục" lên bàn, bìa tạp chí chính là cô gái mắt to mà Trương Hợp Hoan chụp, anh ta dùng ngón tay điểm lên bìa một chút rồi nói: "Thân là một phóng viên, cậu hẳn là hiểu ý nghĩa quyền chân dung chứ?"
"Cô gái nhỏ này đồng ý, tôi có ghi âm!" Chuyện này cũng làm cho Trương Hợp Hoan có chút ngoài ý muốn.
Từ Trường Căn nói: "Một đứa nhỏ vị thành niên thì biết cái gì? Hiện tại tộc trưởng người ta không đồng ý, cậu chưa được người giám hộ đồng ý đã đăng báo chân dung người ta, truyền bá lượng lớn ở trên mạng, làm cho sinh hoạt nhà người ta gặp rắc rối không ít trong sinh hoạt hằng ngày, ông bà người ta chuẩn bị tìm luật sư khởi tố cậu xâm phạm quyền chân dung."
Trương Hợp Hoan thừa nhận mình xác thực sơ ý ở trên điểm này, nhưng mấy ông bà ở nông thôn thì biết cái gì? Còn tìm luật sư khởi tố? Chuyện này tám chín phần mười có người ở sau lưng xúi giục.
"Còn nữa, cậu bán ảnh chụp cho "Hán Phong giáo dục", đây là một tin nhiều đầu, phạm vào tối kỵ ngành chúng ta."
"Bởi vì tấm ảnh này mà muốn sa thải tôi?"
Từ Trường Căn thở dài nói: "Cậu đi trấn Lý Miếu mấy ngày nay, quần chúng xung quanh hưởng ứng đối với cậu đều thật không tốt, cậu có biết trong khoảng thời gian này có bao nhiêu thư nặc danh tố cáo cậu hay không?"
Trương Hợp Hoan rõ ràng, mình đắc tội với người, hai sự kiện mà Từ Trường Căn nói thật ra đều không quan trọng, nguyên nhân chân chính để cho tòa soạn báo hạ quyết định quyết tâm sa thải mình hẳn là nhà máy sản xuất dược phẩm, nhất định là bọn họ tạo áp lực cho tòa soạn báo, để cho tòa soạn báo làm ra quyết định giải trừ hợp đồng với mình.
Từ Trường Căn lời nói thấm thía: "Tiểu Trương à, cậu mặc dù có năng lực, cũng có nhiệt tình công tác, nhưng mà công tác ở trong thể chế đầu tiên phải học là tạo quan hệ, không thể làm theo tính tình của mình, nếu như vậy ở trong hiện thực sẽ vấp phải trắc trở khắp nơi."
Trương Hợp Hoan nói: "Ô, cảm ơn anh Từ nhắc nhở, tôi đi đâu giao mấy thứ này."
Từ Trường Căn nói: "Tôi nói một chút cùng trưởng tòa soạn, cậu dù sao vừa mới đi vào xã hội, nếu tòa soạn sa thải cậu, không tốt đối với tiền đồ của cậu về sau, cho nên vẫn là từ cậu chủ động từ chức có vẻ tốt hơn." Anh ta đưa ra thư từ chức đã chuẩn bị giúp Trương Hợp Hoan.
Trương Hợp Hoan không chút do dự ký tên mình ở trên thư, đi ra ngoài làm thủ tục rời cương vị công tác, thời điểm làm thủ tục gặp chút phiền toái, dù sao máy ảnh cùng xe máy đều đã mất, thêm laptop nữa thì giá trị cũng mấy chục ngàn, tòa soạn báo bước đầu đánh giá là 20.000, Trương Hợp Hoan trước khi chính thức rời cương vị công tác thì phải thanh toán số tiền này, đương nhiên số tiền này trước tính là tiền thế chấp, nếu cảnh sát có thể phá án lấy về, tòa soạn báo có thể trả lại tiền thế chấp này cho cậu, nếu không tìm lại được, số tiền này coi như là tiền bồi thường.
Trương Hợp Hoan không nhiều tiền như vậy, nhưng cũng may cậu có thẻ American Express, dựa theo nguyên tắc đổi giá trị danh dự, cậu một lần quét 54.000 điểm giá trị danh dự, Trương Hợp Hoan phát hiện mình mỗi lần tích lũy giá trị danh dự đến trình độ nhất định thì sẽ phát sinh một ít chuyện không tốt, hơn nữa chuyện xảy ra hầu như làm cho giá trị danh dự của cậu về 0, bởi vậy có thể thấy được tích lũy điểm giá trị danh dự cũng không dễ dàng.
Trương Hợp Hoan không chút do dự, tiền mất có thể kiếm lại, giá trị danh dự bằng 0 có thể gom lại, nhưng khí tiết nam nhi thì không thể.
Trương Hợp Hoan đến tòa soạn báo huyện Hán vốn chưa tới mấy ngày, quan hệ cùng đồng nghiệp tòa soạn báo cũng không được tốt lắm, cậu hiện tại còn thuộc về phòng quảng cáo, Chu Quảng Sinh bởi vì chuyện trại nuôi heo đã sớm cùng lật mặt với cậu, biết cậu phải đi cũng lười quan tâm, trong lòng thực ra là vui sướиɠ khi người gặp họa.
Những người khác cũng không có ý đứng dậy tiễn cậu, một phóng viên thực tập nho nhỏ vốn nên không có cảm giác tồn tại gì, nhưng sau khi Trương Hợp Hoan đi vào vẫn rất nổi bật, cây nhô quá cao gió thổi tất gãy, người như thế rời khỏi, không có ai cảm thấy tiếc hận.
Trương Hợp Hoan nghẹn một bụng lửa không chỗ phát tiết, cảm giác kiếp sống phóng viên của cậu còn chưa bắt đầu thì đã chết non, thời điểm đi qua phòng tổng biên tập, nhìn thấy cửa mở, tổng biên tập Đỗ Trường Luân ở bên trong gọi điện thoại, Trương Hợp Hoan cho rằng ông ta sẽ gặp mình, bất quá Đỗ Trường Luân cũng không có ý chào hỏi với cậu.