Cảm thấy mặt mày có chín phần quen thuộc, lại nhìn kỹ đây không phải em ruột Trương Hợp Nguyệt của cậu sao? Vì thế đẩy xe đi qua.
"Em gái!"
Trương Hợp Nguyệt liếc cái xem thường, giống như không muốn quan tâm tới cậu.
"Anh nói em sao ăn lại mặc như vậy?"
"Ai cần anh lo?"
"Anh là anh của em đó."
Trương Hợp Nguyệt đưa ngón tay sơn móng tay màu đen về phía cậu: "Một trăm đồng thiếu hôm trước khi nào thì trả?"
"Đó là chuyện lúc nào vậy?" Cậu là thật không nhớ chuyện vay tiền.
"Có trả không vậy, anh có biết xấu hổ hay không?"
"Ài, nha đầu em sao nói như vậy?"
Trương Hợp Nguyệt đang muốn lý luận cùng nó, một tên lưu manh tóc vàng cưỡi một chiếc xe máy ống pô nổ vang đi lại đây, đi đến bên cạnh Trương Hợp Nguyệt: "Tiểu Nguyệt, đi, anh Mao đưa em đi chơi."
Trương Hợp Nguyệt không cần suy nghĩ đã nhảy lên trên xe, Trương Hợp Hoan kêu lên: "Em đi đâu vậy?"
"Ai cần anh lo?"
Trương Hợp Hoan nhìn chiếc xe cuốn bụi đi xa, cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Về nhà lại bị mẹ lải nhải một trận, từ những gì mẹ lải nhải có thể biết được, mình là thuộc khoá tốt nghiệp lần này của học viện truyền thông đại học sư phạm Bằng Thành, năm nay khảo không qua, trước mắt là đang thất nghiệp ở nhà.
Em gái cậu Trương Hợp Nguyệt đang học cấp ba, chị gái Trương Hợp Hân cũng ở Bằng Thành, hai năm trước thất nghiệp, mở quán ăn vặt, về phần cha cậu Trương Gia Thành, không có nghe mẹ nhắc tới, chẳng lẽ đã chết? Trương Hợp Hoan ở trong tiếng lải nhải của mẹ ăn xong một chén lớn mì thủ công, lại lê đôi dép làm những việc nhà như chà nồi, rửa bát, lau bàn, quét sàn.
Cuộc đời Trương Hợp Hoan quay trở lại ở trong một căn nhà ổ chuột tràn ngập khói và lửa.
Mẹ buổi chiều đi phụ ở quán của chị, để cho cậu tự sinh tự diệt.
Mẹ mới vừa đi, điện thoại di động của cậu đã vang lên, là một dãy số xa lạ.
Tiếp điện thoại, đầu kia truyền đến một giọng nữ dễ nghe: "Trương Hợp Hoan, Anh ở nơi nào?"
"Trong nhà!"
"Anh đi ra một chuyến!"
"Em là ai vậy?"
"Thật nhỏ mọn, em biết thương tổn anh, nhưng mà... Ài, anh đi ra một chuyến, có chuyện rất quan trọng phải gặp mặt nói, 2 giờ, em ngay ở Starbucks quảng trường Vạn Đạt khu đông chờ anh."
"Mà em là ai?"
"Muốn giả, anh tiếp tục giả bộ đi, em là Lâm Nhiễm." Đối phương rõ ràng tức giận.
"Chỗ nào vậy? Em gởi vị trí cho anh đi."
Đối phương lặng lẽ, một lát sau mới nói: "Anh muốn chơi em đấy à?"
"..."
Ngắt điện thoại, mở điện thoại di động, căn bản không có tìm được APP WeChat, bỗng nhiên nhớ hiện tại là năm 2011, WeChat vừa mới bắt đầu ra đời cũng chưa có thông dụng, hai năm sau mới có thể hot, trên điện thoại di động có QQ, thử mật mã vài lần cũng không đúng, Trương Hợp Hoan quyết định bỏ qua cố gắng, cuộc đời cậu trong quá khứ căn bản là không có hai chữ cố gắng.
Hiện tại đã 1 giờ chiều, cậu quyết định đi một chuyến, rất tò mò cô gái có thể làm cho mình tổn thương bộ dáng như thế nào?
Khu đông Vạn Đạt vừa vặn ở tuyến số 1 tàu điện ngầm, từ lúc chào đời tới nay số lần đi ít ỏi có thể đếm được, ra trạm tàu điện ngầm, thuận lợi tìm được Starbucks, đẩy cửa đi vào, điều hòa đầy đủ, trong không khí tràn ngập hương cà phê.
Trương Hợp Hoan nhìn xung quanh, nhìn thấy xa xa có một cô gái đội mũ lưỡi trai màu trắng, mặc Tshirt hồng quần jean đang nhìn cậu, tóc thực thẳng, mặt thực trắng, mắt rất lớn, dáng người cũng không tệ, dựa theo tiêu chuẩn chấm điểm hà khắc của cậu, cũng có chừng 80 điểm, cùng cậu bốn mắt nhìn nhau, nhìn thấy Trương Hợp Hoan không có phản ứng gì, chỉ có thể phất phất tay với cậu.
Trương Hợp Hoan lúc này mới xác định hẹn mình chính là cô gái này, vì thế đi qua, ngồi xuống ở đối diện Lâm Nhiễm, quan sát gần người bạn gái xa lạ đột nhiên xuất hiện này một chút.
Lâm Nhiễm đã gọi hai ly cà phê, một ly trong đó là chuẩn bị cho cậu, Trương Hợp Hoan cầm lên uống một ngụm, Cappuccino hơi ngọt, cậu thích cà phê đen hơn, xem ra người bạn gái trên danh nghĩa này cũng không hiểu lắm về mình.
"Tìm anh có chuyện gì à?"
Lâm Nhiễm gật gật đầu, lấy từ trong túi ra một vật đưa cho cậu, Trương Hợp Hoan tưởng rằng là que khuấy, tiếp nhận thiếu chút nữa cắm vào trong ly cà phê, bị Lâm Nhiễm ngăn cản đúng lúc, nhìn kỹ lại, thì ra là một cái que thử thai.
Lâm Nhiễm mặt hơi đỏ: "Em hẳn là đã mang thai..."
"Em mang thai có quan hệ với anh?" Trương Hợp Hoan không cần suy nghĩ đã thốt ra.
Lâm Nhiễm kinh ngạc nhìn cậu, rất nhanh kinh ngạc đã biến thành phẫn nộ, nghiến răng nghiến lợi nói: "Trương Hợp Hoan, chuyện chính anh đã làm mà không dám nhận mà?"
"Nhưng..."
"Em biết chúng ta đã chia tay, nhưng chia tay cũng không có nghĩa là anh có thể không chịu trách nhiệm."
Trương Hợp Hoan chớp chớp mắt, trong lòng cũng có chút ấm ức, mình sao không nhớ rõ những gì đã trải qua cùng cô ta?