Lục Lương Sinh tiếp nhận sách, lật vài tờ, đều là mấy câu giản đơn, tường thuật tóm lược địa hình hoang đường, có thể có hung ác dã thú kỳ quái, bên cạnh còn có tranh minh hoạ, đều chưa bao giờ thấy qua hình tượng.... Những người viết sách kia, sao có thể nghĩ đến những quái thú hình thù cổ quái này. Nếu ta dùng Huyễn Thuật một lần nữa vẽ ra cho bọn người Hồng Liên nhìn... Hẳn là có chút ý tứ, nói không chừng còn có thể hù đến không ít người.
Nghĩ đến bộ dáng ngoại nhân nhìn thấy những hình vẽ quái thú rất sống động này, Lục Lương Sinh nhịn không được cười lên, sau đó thỉnh giáo lão nhân mấy câu hỏi liên quan tới việc học, dù sao học vấn một đường, vĩnh viễn không có cuối cùng.
Thời gian bất tri bất giác đã tới hoàng hôn, ngoài thư phòng bỗng nhiên vang lên tiếng đập cửa, có người ở ngoài thấp giọng nói.
- Lão gia, tiểu thư mắc bệnh.
Lục Lương Sinh để sách xuống sách, hơi nhíu lông mày, nhìn về phía lão nhân đối diện, sắc mặt Chu Thiến không phải rất dễ nhìn, nói một câu:
- Lương Sinh đợi chút.
Kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Trong phòng, Lục Lương Sinh cũng không muốn nghe lén, nhưng tu hành đến nay, tai mắt trở nên linh mẫn hơn so với thường nhân, muốn không nghe cũng khó khăn.
-..... Khi nào phát bệnh?
- Ngay tại vừa rồi, uống thuốc cũng vô dụng.
- Có phái người đi tìm lang trung?
- Đã sai người đi..... Bất quá lão gia, ta hoài nghi tiểu thư trúng tà.
- Không được hồ ngôn loạn ngữ... Cái gì trúng tà, chỉ là tật bệnh mà thôi.
- Nhưng..... Lão gia, vậy mỗi đêm trong phủ xuất hiện lão ẩu... Bệnh?
Lão ẩu?
Lông mày Lục Lương Sinh càng chặt, nghe âm thanh hẳn là quản sự trước đó. Lục Lương Sinh chỉ hơi nhìn qua mấy bộ sách thuốc, nhưng cũng không tinh thông, lúc này hữu tâm cũng không dám tùy tiện đi giúp người khác trị liệu. Đợi nói chuyện bên ngoài kết thúc, hắn mới đứng dậy cầm vài cuốn sách đi ra, lên tiếng cáo từ với lão nhân dưới mái hiên. Chu Thiến gật gật đầu, cùng vãn bối này đi đến tiền viện, dẫn hắn đi ra ngoài, nói chung cũng có tâm tư giải sầu.
-... Lúc đầu còn muốn cùng Lương Sinh nói chuyện nhiều hơn, nhưng trong nhà có chút ít chuyện, bất quá, ta đã để phòng bếp bên kia chuẩn bị tiệc tối, đến giờ cơm, ta sẽ phái người đi qua tìm ngươi, không biết Lương Sinh ngủ lại ở nơi nào?
Lão nhân gia cũng khá..... Trong lòng Lục Lương Sinh cảm thán, ít nhất thì trong những người hắn gặp phải, ngoại trừ Lục Nhị Lại đã chết, Trần gia phụ tử làm giàu bất nhân. Nhớ tới mẩu đối thoại nghe được trước đó tại thư phòng, nhịn không được vẫn mở miệng.
- Vừa rồi..... Ta nghe được Chu lão cùng quản sự nói chuyện, nói đến đây thì có chút mạo muội, nhưng vẫn muốn hỏi, trong phủ rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Chuyện trong nhà, lão nhân tựa hồ cũng không muốn bị người biết được, nhưng bây giờ bị nói toạc, hai má phồng lên, do dự chốc lát, vẫn thở dài một hơi.
- Trong nhà xác thực xảy ra một chuyện, lão phu có hai nhi tử, một đứa con gái, nữ nhi nhỏ nhất, cũng đã đính hôn với một gia đình trong thành....
Theo lời lão nhân nói, chậm rãi kể ra chân tướng mọi chuyện. Đại khái ba tháng trước, nữ nhi của lão nhân bỗng nhiên bị một loại quái bệnh, mỗi đến khi ban đêm ngủ say, tựa như có vô số người sẽ nói chuyện bên tai nàng, có nam có nữ, thậm chí còn có ngựa hí, càng có âm thanh của xe ngựa, thoáng qua như đang ở phố xá sầm uất. Thoạt đầu cũng không thèm để ý, cứ nghĩ là giấc mộng kỳ quái, nhưng ngày thứ ba sau đó, bắt đầu đau đầu muốn nứt, cả người ngã xuống giường lại khó bò dậy, tinh khí thần thối lui hơn nửa. Nghe đến đó, Lục Lương Sinh không nhịn được nghĩ lên nhập mộng chi thuật trước đó ân sư đã từng dùng qua đối với hắn. Chẳng lẽ có người dùng tà thuật hút dương khí người đối với Chu gia tiểu thư?
Đi ra mái hiên, hắn thuận miệng hỏi:
- Vậy quản sự còn nhắc đến một lão ẩu... Chuyện này là sao nữa?
Nhắc đến hai chữ "Lão ẩu", Chu Thiến nhếch môi, tựa hồ lâm vào hồi tưởng, hơn nửa ngày mới nói tiếp.
- Lão ẩu kia..... Trong phủ trên dưới, cũng không nhận ra, tựa như bỗng dưng xuất hiện, chỉ cần tiểu nữ phát bệnh, tất nhiên sẽ xuất hiện, vòng quanh phòng xá đổi tới đổi lui, nha hoàn người hầu trong phủ gặp qua mấy lần, miệng mũi còn không ngừng phun ra nước.
- Chu lão có thấy qua?
- Lão phu thì một lần đều không thấy được, chẳng qua cảm thấy chuyện quá mức quỷ dị, mới khiến cho một phần nha hoàn người hầu nhìn lầm. Một già một trẻ trong lúc nói chuyện đi đến đình viện, phía sau có người hầu đuổi theo, thở hồng hộc hô:
- Lão gia, tiểu thư lần này bệnh rất lợi hại, người như nổi điên, đập loạn đồ vật trong phòng.
- Lương Sinh lại tự đi đi, dưới mắt không thể nói nhiều.
Trong lòng Chu Thiến cũng có chút bối rối, gọi một hộ viện tới để cho hắn đưa thư sinh xuất phủ, sau đó chuyển thân theo người hầu kia phản hồi.
Sắc trời dần dần trầm xuống, gió nổi lên, Lục Lương Sinh nhìn xem bóng lưng rời khỏi, lại nhìn một chút thư sách trong tay, không đợi hộ viện bên cạnh mở miệng, bước nhanh đi theo phía sau lão nhân. Còn chưa tới viện bên cạnh, xa xa đã nghe được có tiếng nữ nhân gào thét, binh binh bang bang - động tĩnh quẳng nện đồ vật, trong nội viện, mấy nha hoàn đứng ở ngoài cửa không dám tiến vào, đầu, trên mặt một người trong đó còn có vết máu, chắc là bị Chu gia tiểu thư ngộ thương. Nhìn thấy Chu Thiến đi tới, từng người bối rối đứng ở hai bên, kính cẩn gục đầu xuống.
- Lão gia.
Lúc này, Chu phu nhân ở hậu viện cũng nghe hỏi chạy đến, theo trượng phu cùng một chỗ xông chạy vào khuê phòng nữ nhi, Lục Lương Sinh xa xa đứng ở cửa phòng, khuê phòng nhà nữ tử, tự nhiên không tiện đi vào. Chỉ thấy bình một tiếng, có cái gì ném đi ra, một gương đồng đinh linh ầm vang rớt xuống đất, Chu Thiến che chở thê tử cũng thối lui đến cửa ra vào, còn đang thuyết phục nữ nhi trong phòng.
Trong nhốn nháo khoảng cách, lờ mờ nhưng nhìn thấy Chu gia tiểu thư, tóc xoã tung tán loạn, một thân áσ ɭóŧ, qυầи ɭóŧ ôm đầu phát cuồng gào thét, khuôn mặt lúc đầu đoan trang, bây giờ đã vặn vẹo dữ tợn, bên chân một mảnh hỗn độn, tất cả đều là sách vở, vật liệu trang trí bị quét xuống đất.
- A a a...
Ngón tay giật xuống từng sợi tóc, máu tươi trôi bên mặt, khuôn mặt vặn vẹo kêu khóc.
- Phụ thân..... Mẫu thân..... Dung nhi đau quá..... Đau quá... A a a -- -
Tóc tai tán loạn trên mặt đất, nước mắt, nước mũi dính lấy tro bụi dán vào mặt, giống như giòi trùng vậy uốn éo, làm cho sắc mặt phu thê Chu Thiến ở, nha hoàn bên ngoài trắng bệch.
- Nữ nhi của ta... Dung nhi của ta, lão bất tử, ngươi nhanh nghĩ biện pháp đi! !
- Lão phu không phải lang trung, thế nào có biện pháp! ?
- Làm sao bây giờ..... Tiểu thư biến thành dạng này, làm sao bây giờ........
Trong âm thanh bối rối, Lục Lương Sinh nhìn cẩn thận thân ảnh đang vặn vẹo, xuyên qua khe tóc, trong hốc mắt mở to, tròng trắng mắt quá nhiều thành màu đen, con ngươi không còn.
-... Có thể là trúng tà, trước hết để cho nàng yên tĩnh một lát.
Phía dưới tay áo rộng, bàn niết ra chỉ quyết, cách không chỉ đi vào trong phòng, một luồng ấm áp truyền khắp nữ tử vặn vẹo trên mặt đất, sau khi giãy dụa gào thét vài tiếng, dần dần yên tĩnh trở lại.
- Dung nhi!
Chu phu nhân hô to một tiếng, xông đi vào, Lục Lương Sinh rút pháp thuật, quay đầu lặng yên rời khỏi, một đường đi ra Chu Phủ, trở lại Phúc Thụy khách sạn. Lầu một đại sảnh, đám người ăn cơm ồn ào, lên lầu ba đẩy cửa phòng ra liền thấy Tôn Nghênh Tiên ngồi trước bàn, Đạo Nhân cóc đứng ở trên bàn, duỗi ra cóc màng, hai người đang oẳn tù tì, bên cạnh còn bày một vò rượu.