Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đại Tùy Quốc Sư

Chương 68: Chu Sử Quái Sự

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hà Cốc Quận ở vào hướng đông nam Nam Trần, không tính phồn vinh, phía đông có Kê Úc sơn mạch, tây nam là Tê Hà Sơn, quản lý năm tòa huyện thành, chỉnh thể không tính giàu có, nhưng nếu so với Phú Thủy Huyện thì lớn hơn vài vòng, đường đi rộng lớn hoàn chỉnh, gạch đá trải đường, cũng có hẻm nhỏ thấp hiên, phiến đá đường đất, nước mưa mùa hè ngâm nước bùn góp nhặt, khắp nơi đều là dấu chân người, gà chó.

Lục Lương Sinh nắm lừa già đi vào cửa thành, trên đường lại không có gặp gỡ ngoài ý muốn gì. Giữa phố xá, người đi đường rộn rộn ràng ràng, tự động mà ồn ào. Chuyện thứ nhất sau khi vào thành chính là đưa lá thư của ân sư Vương Thúc Hoa, nói theo một ý nghĩa nào đó, sau khi thi đậu tú tài, Lục Lương Sinh chỉ mới có nửa bước bước vào sĩ đồ, phạm vi người đọc sách.

- Chu Thiến...

Tôn Nghênh Tiên lại gần nhìn một chút, nhún nhún vai liền dời đi chỗ khác:

- Chuyện người đọc sách các ngươi, bản đạo không muốn tiến vào, đi dạo bốn phía một chút.

- Ừm, ngươi đi dạo xung quanh cũng tốt, bất quá trước đi tìm khách sạn đặt chân đã.

Lục Lương Sinh thu hồi thư, cùng Đạo Nhân cùng một chỗ xuyên qua con phố dài, tìm khách sạn tại phố xá tương đối tập trung. Tìm mấy nhà, phát hiện đều đã đầy ngập khách, sau khi nghe ngóng mới biết được năm nay mở thi Hương, tú tài lộ trình xa hơn một chút sớm liền đến trong thành, chọn hết gian phòng. Sau đó đi thêm hai nhà mới tìm được một nơi gọi là Phúc Thụy khách sạn, gửi lừa già ở hậu viện khách sạn, mướn hai gian phòng khách, Lục Lương Sinh đi tắm, thay đổi một bộ y phục mới mua trước khi rời nhà, một bên buộc khăn quấn đầu, quay qua nói với con cóc cuộn thành một đoàn ở bên.

- Sư phụ, lúc rời khỏi Phú Thủy Huyện, ân sư nói sau khi ta đến bên này thì bái phỏng một vị bằng hữu cũ của hắn, đợi lát nữa ta sẽ đi nhìn xem, mặc kệ có hay không, lễ phép vẫn phải làm được.

Đạo Nhân cóc dửng dưng nằm nhoài trên đệm chăn, dọc theo con đường này, chỉ ở trong chỗ nhỏ hẹp khi giá sách đóng lại, tứ chi nổi nóng, nghe được đồ đệ nói, nâng lên cóc màng bất lực quơ quơ.

- Ngươi tự đi là được, vi sư có nữ quỷ bồi tiếp, sau khi ra cửa, nhớ dặn chủ quán đưa chút cơm canh lên, đặt trước cửa ra vào.

- Tốt, nhưng tuyệt đối đừng hù dọa người khác.

Lục Lương Sinh cười cười.

- Buổi tối có thể sẽ lưu lại ở bên kia ăn cơm, nếu như có đồ ăn ngon sẽ lặng lẽ mang trở về một phần, cho sư phụ nếm thức ăn tươi.

Nói xong, cũng không quấy rầy Đạo Nhân cóc nghỉ ngơi, lặng yên thối lui ra khỏi gian phòng, bên ngoài, Tôn Nghênh Tiên đã sớm chờ lâu, nhìn thấy Lục Lương Sinh đi ra, búng tay một cái, sau đó đưa tay ra.

- Lấy chút ngân lượng cho ta.

- Ngươi không có tiền?

Đạo Nhân mở ra cái túi lụa vàng duy nhất bên hông.

- Ngoại trừ Hoàng Phù cùng Hàng Yêu Kính, ngươi xem toàn thân cao thấp bản đạo nơi nào còn có tiền?

- Vậy ngươi tiết kiệm một chút, ta đi ra ngoài cũng không mang bao nhiêu.

Lục Lương Sinh đếm mấy khỏa bạc vụn cho hắn, hai người ra khách sạn liền mỗi người đi một ngả. Thi Hương sẽ bắt đầu tại ba tháng sau, lúc này mỗi con đường Hà Cốc Quận đều có chút náo nhiệt, tỏ ra chen chúc, Lục Lương Sinh cũng cảm thấy có chút mới lạ đối với tòa thành lớn này, lầu xá cao thấp, tửu quán treo cửa phiên, trà quán ồn ào náo động, văn nhân nhã khách đàm luận liên quan tới đề thi thi Hương, ngẫu nhiên cũng có thể gặp một hai võ nhân cõng binh khí xuyên qua đường đi, đi vào thanh lâu không xa, kỹ nữ mang hoa lụa phía dưới ánh nến đèn l*иg không được chọn dựa vào bảng gỗ, mỉm cười nhìn người đi đường qua lại, cũng có ca bài hát, ước mơ sau này.

Lục Lương Sinh đi qua phố dài phồn hoa, ồn ào náo động dần dần thối lui, theo địa chỉ tìm tới vị trí Chu gia, tường viện gạch xanh thật dài lộ ra vẻ cổ điển, mấy gốc tùng có nhánh cây to vươn ra từ trong đến trên đường, phía trước cửa lớn phủ đệ cao cao treo hai ngọn đèn l*иg đỏ, hai con sư tử đá cửa hai bên cửa ra vào có cỏ xỉ rêu xanh. Đại viện lão thụ tỏ ra yên tĩnh, ôn nhuận.

Lục Lương Sinh nhìn biển trên cửa viết hai chữ "Chu Phủ", nếu so sánh cùng với cửa viện của Trần viên ngoại trước gặp ở Phú Thủy Huyện, thêm ra một phần đơn giản cùng đại khí. Gõ vang cửa viện, người gác cổng già nua đi ra, sau khi tiếp nhận phong thư, lại nhìn thư sinh trước mặt, giống như đang đánh giá, bảo người đứng tại nơi đó đợi chút, sau đó đi vào thông báo, không lâu sau, một quản sự tiếp đãi Lục Lương Sinh, nghênh vào phòng khách.

Trên đường đi, Lục Lương Sinh không khỏi xem xét bốn phía, xung quanh dùng nhiều bồn hoa, nơi xa còn có đình nghỉ mát, lầu các, tính không được xa hoa, lại đối lập với vẻ lịch sự tao nhã rất nhiều, bất quá chung quy cho người ta mấy phần cảm giác âm trầm. Nha hoàn người hầu trong phủ đệ tựa hồ có chút ít, ngẫu nhiên đυ.ng tới, những người này phần lớn yên lặng, thần sắc cổ quái, có loại cảm giác vội vàng.

Lục Lương Sinh nhìn xem một thị nữ buông chén trà xuống, vội vàng rời khỏi, nhưng mới đến, hắn cũng không tiện hỏi nhiều, không bao lâu, quản sự vừa rời khỏi liền trở về, trước mặt hắn nửa bước là một vị lão giả, râu tóc hoa râm, chải vuốt chỉnh tề, áo choàng trên thân mộc mạc. Bên này, thư sinh buông chén trà xuống, đứng dậy thi lễ, thông báo tính danh, lão giả tới chính là Chu Thiến, ngữ khí hòa ái, chú ý Lục Lương Sinh ngồi xuống.

- Ta và Thúc Hoa Công quen biết hơn mười năm, nghĩ không ra hắn lại đang ở Phú Thủy Huyện mà không biết, mấy năm này, hắn trải qua tốt, thân thể tạm được chứ?

Lão nhân nói nói lời này, cũng tường tận xem xét thư sinh đối diện.

Lục Lương Sinh ngồi xuống, chắp tay:

- Thân thể tinh thần ân sư đều rất tốt, lúc ra cửa, còn đi đến cửa thành tiễn đưa.

- Vậy ta an tâm.

Chu Thiến nhẹ gật đầu, trước đó đã nhìn qua nội dung đại khái trong thư, biết rõ Vương Thúc Hoa nhắc nhở, chính là cùng Lục Lương Sinh nói đến chuyện thi Hương, thuận tiện khảo nghiệm việc học của hắn.

- Ừm........ Trong thư ân sư ngươi nói ngươi thiên tư không tệ, đáng tiếc việc học ngắn ngày, căn cơ không đủ, ngươi đi theo ta.

Lão nhân nói chuyện thành khẩn, vẫy vẫy tay với Lục Lương Sinh, để cho hắn đi theo ở phía sau, chuyển về phía thư phòng sau viện, bên trong chỉ có ba giá sách, một bàn tử đàn đọc sách, giá bút treo bút lông lớn nhỏ khác biệt, còn có mực nước tàn, nghĩ đến trước đó mới động bút.

- Sau này, ngươi tới đây một bên, sách nơi này, ngươi tùy ý lật xem, đúng rồi, Lương Sinh, ngươi yêu thích sách gì?

Lục Lương Sinh đưa tay phất qua sách vở sắp hàng chỉnh tề trên giá sách, sau đó cười trả lời.

- Ngược lại là không để ý, ngoại trừ việc học phải dùng đến, bình thường cũng sẽ xem một phần chí quái, dã sử các loại Tiểu Văn để gϊếŧ thời gian.

Lão nhân cũng chưa hề nói thứ gì, ví dụ như chỉ trích không làm việc đàng hoàng, chệch hướng chính đạo các loại, ngược lại cười ha hả lấy ra vài cuốn sách trên kệ.

- Đọc sách chính là chuyện tốt, chí quái dã sử - những văn chương này, thường thường cũng sẽ có đạo lý dễ hiểu trong sinh hoạt.

Rút ra một bản trong đó, đưa tới.

- Bản Sơn Hải Đồ Chí này nói đến phong tình các nơi, cũng có dã thú hoang đường, rất là thú vị.
« Chương TrướcChương Tiếp »