Chương 59: Sinh Hoạt Ưa Thích

Âm thanh đàm thoại truyền vào trong phòng, một bên giường, Nhϊếp Hồng Liên lấy chén ra.

- Công tử, ngươi đi ngoài xem một chút đi.

- Ừm.

Lục Lương Sinh gật gật đầu, trấn an Đạo Nhân cóc hai câu, đứng dậy mở cửa phòng, Lục Thái Công chống trượng gỗ lê, đang được Lý Kim Hoa, Lục Lão Thạch đỡ lấy, chậm rãi đi đến dưới mái hiên.

- Nằm ba tháng... Xương cốt còn tốt..... Còn tốt...

Lão nhân ngồi ở một bên, ánh mắt đυ.c ngầu hiền hoà, nhìn xem Lục Lương Sinh đi tới, miệng cười thiếu răng ra tiếng, nếp nhăn chồng lên nhau.

- Ta..... Tới chính là muốn cảm tạ Lương Sinh..... Nếu không có hắn, chỉ sợ ta đã vùi vào trong đất.

- A gia đừng nói cái gì cảm tạ hay không cảm tạ.

Lục Lão Thạch không phải người quá biết nói chuyện, một câu qua đi liền quên câu phía sau nên nói như thế nào.

Lục Lương Sinh tiếp lời:

- Phụ thân ta nói đúng, người một nhà không cần nói cảm tạ.

Hắn đi qua, ngồi xổm ở trước mặt Lục Thái Công, đầu ngón tay chạm đến cổ tay lão nhân, dò xét mạch tượng.

Thật ra hắn chưa có xem sách thuốc, nhưng dùng pháp lực quan sát tình trạng thân người, trong « Thanh Hoài Bổ Mộng » ngược lại có một thiên nói qua.

- Thái công, thân thể còn có chút suy yếu, đoạn thời gian này vẫn không cần thường xuyên đi ra ngoài, để tránh nhiễm phong hàn, nếu không sẽ phiền toái.

Lão nhân có tuổi tác đã cao, nhưng rốt cuộc không có trải qua quá nhiều thăng trầm, cơ bản cả một đời đều sống qua trong núi, giờ phút này nghe được lời nói Lục Lương Sinh bằng phẳng để cho trong lòng của lão cảm thấy an bình.

Lão bắt lấy tay thiếu niên, qua một hồi mới nói:

- Lương Sinh... Khó khăn cho ngươi... Thái công cũng sợ chết, còn muốn xem thêm bọn nhỏ trong thôn, cuộc sống ngày ngày trải qua náo nhiệt, ta cũng nghe nói, từng nhà trong thôn hiện tại đều có cuộc sống không tệ, thái công cũng không có gì nhưng cám ơn ngươi.

Chống quải trượng lung la lung lay từ trên ghế đứng lên, liền muốn cúi đầu xuống.

- Chỉ có...

- Thái công!

Lục Lương Sinh vội vàng đưa tay đỡ lấy lão nhân.

- Thái công, đây là Lương Sinh nên làm..... Nên làm..... Nên làm.....

Thì thào dư vị ba chữ, khúc mắc trước đó nói cùng ân sư trên đồng ruộng, rốt cục có minh ngộ.

- Tu hành giúp người cũng tốt, làm quan phúc phận người trong thiên hạ cũng tốt... Chỉ cần không phụ bản tâm.

Trên mặt Lục Lương Sinh hiện ra nụ cười tươi sáng.

Trong phòng. Chén canh đã trống không, Đạo Nhân cóc sờ lấy cái bụng phồng lên, tựa ở trong chăn hài lòng nheo mắt lại cùng nữ quỷ nói về chuyện như thế nào nhận Lục Lương Sinh làm đồ đệ, nói đến đêm đó gặp Ngô Công Tinh, hơi ngừng một chút.

-.... Trước mắt một con quái vật như thế, hắn vẫn đi lên.

Nữ quỷ nằm nhoài trên đệm chăn, bắp chân cong lên nhẹ lay động, chống đỡ cái cằm, gương mặt xinh đẹp trên hiện đầy hiếu kì:

- Vì cái gì? Công tử không sợ sao?

- Sợ?

- Hắn..... Chính là một ngồi tốt thối tha.

Đạo Nhân cóc nhìn lại ngọn đèn chập chờn, nở nụ cười.

- Ngươi đoán, hắn cuối cùng nói cái gì?

- Nói cái gì?

- Hắn nói: Ngươi là sư phụ...

Đạo Nhân cóc ngồi dậy, suy nghĩ một trận:

- Lão phu đời này cũng liền chỉ có một đệ tử như thế.

Đèn đuốc to như hạt đậu lay động, chiếu sáng trong phòng ngoài phòng, đi xa hơn là con đường xuống núi trước thôn, trong thành trì nhà nhà đốt đèn, trong một trang viện yên tĩnh nào đó, bóng người bên trong căn phòng đứng cạnh cửa sổ. Ngẫu nhiên truyền đến tiếng chó sủa, Tả Chính Dương nhìn bản thảo trên bàn đọc sách giống như từng bức tranh lâm thời được vẽ ra đơn giản. Không lâu sau, ngòi bút còn dính mực nước bắt đầu khoanh tròn ba chữ "Lục gia thôn". Ánh lửa chiếu vào trên mặt, mày rậm nhíu lại.

- Lục gia thôn...

Ngọn đèn lay động, chiếu rọi khuôn mặt nam nhân, mày rậm hơi nhíu, đôi mắt đảo qua ba chữ "Nha Chủy Lĩnh" được viết trên trang giấy, sau đó liền rơi xuống ba chữ Trần Nghiêu Khách.

- Tháng mười..... Một đám sơn tặc Lưu Nhị Long cướp sạch Lục gia thôn..... Màn đêm buông xuống liền bị gϊếŧ không còn một mảnh...

- Mùng năm tháng tám, trong nhà Trần Nghiêu Khách bị một cây tiểu đao mở ngực mổ bụng, cửa sổ khóa chặt, không có vết tích bị người động đậy....

Đình viện, bóng đêm từ đen kịt dần thay đổi trở nên thanh minh, lúc bầu trời phương đông nổi lên một tia sáng màu ngân bạch, Tả Chính Dương bỗng nhiên mở to hai mắt, vội vàng đi qua một bên khác trong, lục tung lên, tìm ra văn sách trước đó phong tồn giao cho Bộ đầu hạ nhiệm.

Trang giấy ào ào lật qua lật lại trong tay hắn. Một đoạn thời khắc, ngừng lại. Ánh mắt lưu lại một nội dung, sắc mặt Tả Chính Dương đột nhiên biến hóa, phía trên kia chính là gghi tính danh địa chỉ của bốn mươi tên nhàn rỗi đi vào nhà Trần Viên Ngoại trừ ma, trong đó chín người đến từ cùng một nơi -- Lục gia thôn.

Làm Bộ đầu, vốn không nên xem nhẹ điểm ấy dấu vết, nhưng một mực lưu ý điểm yêu pháp hại người, đến mức trở nên mù quáng.

- Gọi đủ tất cả mọi người đến đây!

Tả Chính Dương nắm vuốt quyển văn sách kia, tay đều đang run nhè nhẹ. Không lâu sau, bộ khoái trong khách sạn chỉnh lấy bào phục, xách theo binh khí vội vàng hấp tấp chạy ra tập hợp tại đình viện, khe khẽ bàn luận.

- Cũng không biết Bộ đầu sắp lên chức lên cơn điên gì, vào lúc này đều gọi đoàn người tập trung.

- Có thể xảy ra vụ án mới...

- Có phải chuyện nhà Trần viên ngoại kia có tiến triển hay không?...

Lời nói nghị luận nhỏ dần, hai cánh cửa nhà chính két két một tiếng bị mở ra, Tả Chính Dương mang Bộ đầu phục, phía sau cắm vào hai thanh binh khí lớn, lưng đeo một thanh trường đao, sải bước đi ra tới.

- Người đều đủ sao?!

- Đủ ---

Đám người rống to.

Tả Chính Dương xiết chặt vỏ đao, nhẹ gật đầu với mấy bộ khoái, hắn biết mình đã tìm được manh mối, rất nhanh sễ tìm ra hậu trường người kia. Mặc dù tình trạng cái chết của Trần Nghiêu Khách và người hầu khác biệt đạo phỉ trong núi, nhưng cuối cùng vẫn có liên quan.

- Chẳng cần biết ngươi là ai... Ta nhất định phải bắt ngươi tới...

Ánh mặt trời đã lên cao, hắn đứng ở đằng kia, đang muốn ra lệnh đám người đi ra ngoài, trong lúc hé miệng liền nhắm lại, ánh mắt thẳng tắp nhìn xem bộ khoái dưới trướng. Buổi chiều hôm qua, trong xe ngựa, lời nói lão nhân mấy bừng lên như ảo giác quanh quẩn một chỗ bên tai.

-... Một núi, một đất, tiếng gió, tiếng mưa đều muốn xem, đều muốn nghe... Một núi một đất, nghe.... thành chữ Lục? !

Liên hệ đến tin đồn gần đây, cùng Chủ Bộ đi Lục gia thôn, thiếu niên kia mỉm cười như mộc xuân phong, Tả Chính Dương nắm chặt chuôi đao bất tri bất giác buông ra, nắng sớm vào đông chiếu lên trên người ấm áp, lúc này dần dần trở nên lạnh như băng.

- Là Lục Lương Sinh...... Huyện tôn, Chủ Bộ thật ra đã sớm biết, duy chỉ có ta làm Bộ đầu lại là người cuối cùng biết được.

Trong ánh nắng, cả người Tả Chính Dương đều đang hơi phát run, thẳng đến khi có người gọi hắn:

- Bộ đầu, ngươi thế nào?

- Không sao đâu, không sao đâu...

Bên này, Tả Chính Dương nói liên tục vài tiếng, nhìn lại ánh nắng mặt trời chói chang, nhắm mắt, hít sâu một hơi, sau đó mở mắt ra, quơ quơ cho đám thủ hạ:

- Đều..... Tản đi đi, không việc gì.