Chương 57: Thúc Hoa Công

Trong nhà có đại quan huyện nha đến chơi, Lục Lão Thạch cao hứng bận trước bận sau, đi kêu Lý Kim Hoa còn đang ở ngoài trở về nấu cơm, vội vàng dời mấy cây ghế phóng tới dưới mái hiên.

- Cái kia.... Cái kia..... Vương Chủ Bộ, ngươi nhanh ngồi.

Quay đầu lại nhìn nhi tử, thúc giục:

- Lương Sinh, thất thần làm gì, còn không tranh thủ thời gian mời Chủ Bộ ngồi xuống.

- Không cần làm phiền như thế.

Lão nhân khoát khoát tay, nhìn xem học sinh hành lễ, khóe miệng khẽ cười nói.

- Hôm nay đi ra ngoài chỉ muốn nhìn xem địa linh nhân kiệt, cảnh sắc Tê Hà Sơn, thuận đường cũng tới xem Lương Sinh một chút.

- Như vậy sao được, ngươi là ân sư Lương Sinh nhà ta, đều tới nhà, sao có thể không ăn cơm.

Lý Kim Hoa đã đánh nước vo gạo, sơn thôn phu nhân từ trước đến giờ không có nói chuyện quá nhiều với nam nhân bên ngoài, nữ nhân không thể xen vào quy củ. Lục Lương Sinh cũng gật đầu:

- Ân sư, lưu lại ăn cơm đi.

Bên kia, lão nhân cũng không phải không cổ hủ, đối với phu nhân ngắt lời mình cũng không thèm để ý, lão cười:

- Nếu ăn cơm tối, chỉ sợ đêm nay không về được huyện thành, ngày mai còn có công vụ phải xử lý, Lương Sinh, theo ta đi ra ngoài thôn đi một chút.

- Được.

Lương Sinh cũng không khuyên tiếp, đi theo phía sau lão nhân ra cửa viện. Con cóc nằm sấp bên song cửa sổ hừ hừ.

- Ngày xưa cũng không thấy hữu lễ như vậy đối với lão phu.

Lẩm bẩm một câu, một tay duỗi ra, giơ Đạo Nhân cóc lên vai, phóng tới trên bờ vai, Tôn Nghênh Tiên cười thầm:

- Ta biết ngươi muốn đi, bản Đạo Nhân hảo tâm mang ngươi một đường.

- Muốn tốt cho tâm lý của ngươi!

Con cóc nguýt hắn một cái, mặt lệch qua một bên. Ở chung ba tháng, Tôn Nghênh Tiên cũng biết rõ tính tình con cóc này, rất không thèm để ý, đi đến cửa viện, bên kia còn có một người chằm chằm đi tới, Đạo Nhân ngẩn người, lập tức cười to.

- Ui, đây không phải Bộ đầu sao...

Tả Chính Dương nhìn chằm chằm bả vai hắn một chút, ánh mắt lúc này mới rơi xuống trên mặt Đạo Nhân, ánh mắt như điện:

- Ngươi thế nào ở chỗ này?

- Bản..... Đạo Nhân vì cái gì không thể ở chỗ này?

Lần đầu tiên gặp mặt, Tôn Nghênh Tiên ngược lại còn lòng còn sợ hãi đối với đao pháp của Bộ đầu, hiện giờ đã không còn, mồm mép trở nên lưu loát:

- Người Lục gia thôn thiện lương hiếu khách, thấy ta là một Đạo Nhân nghèo túng, tiếp tế mười ngày nửa tháng, cũng bình thường.

Liếc qua trường đao bên hông đối phương, chắp tay.

- Cáo từ, đi trước một bước!

Sau đó đuổi theo hai người đã đi xa, Tả Chính Dương cũng không yên lòng Đạo Nhân, bước chân nhanh chóng theo phía sau.

Ngoài thôn, trắng lóa như tuyết phản chiếu ánh nắng, có chút đâm đôi mắt người, một già một trẻ đi trên con đường nông thôn, nhìn xem một mẫu lại một mẫu ruộng tốt xung quanh, nửa ngày sau, Vương Thúc Hoa mới chậm rãi mở miệng.

- Ta một ngày này tới, trên đường nhìn thấy, thôn nhân cần cù, khai khẩn ruộng tốt, rất tốt rất tốt.

- Bất quá, Lương Sinh à, ngươi cảm thấy tạo phúc bách tính ở một chỗ tốt, hay là bách tính của một nước tốt?

Lục Lương Sinh đi ở phía sau ngẩn người, nhìn xem bóng lưng phía trước đã dừng lại, hơi nhíu mày.

-..... Tự nhiên là bách tính một nước, một nước cũng bao gồm một chỗ.

- Trả lời qua loa.

Lão nhân không tức giận, chắp tay đi hai bước, nghiêng người sang nhìn lại sông nhỏ chảy xuôi cách đó không xa.

- Trần Nghiêu Khách kia là do ngươi gϊếŧ đi?

Lời nói rất đột nhiên, mặc dù ngữ khí ngôn từ ôn hòa lại để cho lông tơ phía sau lưng Lục Lương Sinh đều dựng lên, bị nói toẹt ra loại chuyện gϊếŧ người này, bất kể là ai thì trong lòng đều có chút khẩn trương.

- Ân sư...

Không đợi thiếu niên giải thích, Vương Thúc Hoa nghiêng mặt qua, gật đầu:

- Gϊếŧ tốt!

Đồng ruộng, tiểu đạo nơi xa, Tôn Nghênh Tiên, Tả Chính Dương đứng ngừng chân nhìn sang.

Bên này, Lục Lương Sinh nhìn xem lão nhân, biểu hiện trên mặt sửng sốt, nhất thời đoán không ra vị lão sư trước mắt rốt cuộc muốn nói cái gì, nhưng chuyện kia, trong lòng của hắn cũng chưa từng từng hối hận, khom người xuống chắp tay:

- Ân sư, Trần Nghiêu Khách là do học sinh gϊếŧ chết.

- Gϊếŧ tốt!

Lão nhân lặp lại một câu, nhãn thần nhìn về phía Lục Lương Sinh chung quy khác biệt.

- Hôm nay tới đây, thật ra cũng chịu lệnh Huyện tôn, hắn cũng đoán ra chuyện ở nhà Trần viên ngoại, Nha Chủy Lĩnh chính là do ngươi làm, lại không có ý định truy cứu, chỉ muốn nhờ miệng vi sư nói cho ngươi biết, bàng môn tà thuật, bất quá chỉ là tiểu đạo.

- Ân sư, Lương Sinh tu luyện.....

- Thuật pháp gϊếŧ người đều là tiểu đạo, là lời trong lòng vi sư, Lương Sinh, ngươi xem...

Lão nhân yên lặng, giơ tay lên quét tới cảnh tuyết bốn phía điền viên, kéo dài đến ngọn núi xa xa.

-... Những cảnh sắc này tuyên cổ bất biến, tiếp qua trăm năm, ngàn năm, có lẽ có ít nơi sẽ thay đổi, nhưng cũng sẽ không kém quá nhiều, người động lòng cũng chỉ có thể vội vàng mấy chục năm, người tu đạo có thể sống rất dài, truy cầu trường sinh, nói cho cùng, bất quá chỉ vì tư lợi.

Tuổi tác lão đã cao, trên hoa râm đầu nửa nọ nửa kia, nói tới mà nói, cũng có lịch duyệt của mình.

- Thật ra nói vì tư lợi có hơi quá, người a, đều có tư dục, người tu đạo truy cầu trường sinh, đạo pháp tự nhiên cũng hợp tình hợp lý, nhưng Lương Sinh à... Trên đời này, không phải người nào đều có thể có Tạo Hóa như vậy, còn có rất nhiều như người trong thôn này, như phụ mẫu, thân nhân của ngươi, đều là bách tính bình thường, cả một đời kham khổ.

- Lương Sinh biết được.

Lục Lương Sinh thở dài, chắp tay khom người:

- Bất quá học sinh không thể hoàn toàn đồng ý.

- Ồ?

Lão nhân chắc hẳn cũng đoán được hắn sẽ nói như vậy, cười lên:

- Vậy vi sư rửa tai lắng nghe.

- Ân sư, học sinh mặc dù tu vi nông cạn, nhưng trong lòng cũng biết để cho hương thân nơi đây trải qua tốt hơn một chút, bày xuống tụ linh tiểu pháp trận trong con sông ở chỗ này này, tẩm bổ tôm cá, thổ nhưỡng, để tương lai ấm no có thừa, còn có thể kiếm nhiều thêm một chút bạc.

- Lương Sinh cũng thường nghe nói, dã ngoại hoang vu, rừng sâu núi thẳm cũng nhiều có tinh quái hại người, thế gian cũng có người tu đạo nắm chính nghĩa mà hành hiệp trừ hại, cũng không có vì tư lợi như ân sư đã nói, liền dù có người truy tìm con đường trường sinh, cũng bất quá là người muốn, mục tiêu kỳ vọng trong lòng, nếu so với việc ham muốn công danh, làm quan làm tước, cũng không có gì khác biệt.

Thiếu niên nói xong yên lặng, nói lời này đã có lịch duyệt hơn độ tuổi này của hắn, lão nhân đối diện hơi cau mày, trong mắt lại hiện lên thần sắc khen ngợi. Xoay người, bước chân tiếp tục tiến lên.

- Lương Sinh nói lời này, phân tích rất tốt, đủ thấy ngươi dụng công trên việc học. Nhưng vẫn có chút cứng nhắc, giống như ngươi nói, người tu đạo hành hiệp trượng nghĩa, ngoại trừ những yêu ma quỷ quái hại người, có thể giúp bao nhiêu người? Huống chi, không phải mỗi người tu đạo đều như ngươi, Lương Sinh à..... Ngươi ở chỗ này giúp đỡ bách tính, mở ra đức nghiệp, cuối cùng bất quá chỉ là một góc nhỏ.

Vương Thúc Hoa chắp tay, ánh mắt trầm ổn, nhìn qua nông dân bận rộn trong đồng ruộng phía trước, hán tử đang đào ao nước.

- Tương lai, nếu như việc học ngươi tinh tiến, khảo thủ công danh vào triều làm quan, có thể làm việc lớn, không biết sẽ là phúc phận của bao nhiêu hương thôn điền dã dạng này? Mà dù không thể vào triều làm quan, chỉ cần làm một huyện tôn, cũng có thể trông nom mấy vạn bách tính, nếu so với đại đức đại nghiệp như thế, tiên đạo pháp thuật lợi hại hơn nữa đều tỏ ra bé nhỏ không đáng kể.

Lục Lương Sinh yên lặng, thần sắc trên mặt chưa biến, đồng ruộng gió lạnh từng cơn, lay động tay áo một già một trẻ.

Một lúc lâu sau, thiếu niên mới chắp tay nói một câu:

- Học sinh biết được.