Hai người vội vàng chạy vào hậu đường, bên này, người trong sảnh nhanh chóng vọt tới cửa, đóng cửa lớn lại, cầm vũ khí đứng vững, chỉ nghe tiếng đập cửa điên cuồng liên tiếp gấp rút mà quỷ dị.
Chốc lát sau, hai tên sơn tặc đi vào trong hậu đường trở về, phía sau còn đi theo một đạo sĩ trẻ tuổi xấu xí, đạo bào nát cũ, còn thủng mấy cái động lớn, miệng còn đang ồn ào.
- Ta nói cho các ngươi biết, nếu không phải sư phụ ta không cho ta động thủ cùng người bình thường, đám sơn tặc các ngươi, muốn bắt ta? Nghĩ cũng đừng nghĩ...
- Quỷ kia ở đâu?
Vừa dứt lời, cửa phòng bị phá vỡ, mái nhà trên đỉnh đầu mấy người bị đυ.ng đổ nát, sương mù, âm khí cuồn cuộn vọt thẳng vào.
Đạo Nhân kia trừng to mắt, một bên đảo cầm về túi vải, vừa mắng sơn tặc bên kia.
- Âm khí này..... La Sát Quỷ.....
- Ta nói con bà nó các ngươi, các ngươi thế nào trêu chọc một nhân vật lợi hại như thế.
Trong lòng Lưu Nhị Long cũng đã sớm mắng, xách theo đao chạy đến phía sau tiểu đạo sĩ.
- Lão tử làm sao biết, mơ mơ hồ hồ tìm tới.
- Tiểu đạo gia, ngươi còn đứng đó làm gì, nhanh đi!
Mắt thấy âm khi vào phòng, hắn liền kêu to.
Bên kia, đạo sĩ rút ra mấy tấm bùa vàng trong túi vải, khuỷu tay đẩy Lưu Nhị Long ra:
- Đừng nói chuyện, vướng chân vướng tay!
Trong tay lại không chậm, đầu ngón tay kẹp lấy lá bùa, lẩm bẩm gì đó rồi đốt lên ngọn lửa.
- Đi -- -
Năm lá bùa thiêu đốt theo đầu ngón tay đạo sĩ bắn ra, sắp xếp một loạt, đánh vào trên cuồn cuộn âm khí, liền một mạch vài tiếng "Xùy" vang lên, khói đen bùng ra. Âm khí lượn vòng, rời khỏi đến ngoài cửa, giọng nữ bén nhọn “A a a...” thét to lên, trở nên rất chói tai, cuồn cuộn sương mù như nữ nhân tóc dài hóa thành thiên ti vạn lũ sợi khí một lần nữa tiến đến, từng dãy giấy trên cửa, tất cả đều là sợi tơ vặn vẹo, một phần theo khe hở rót vào trong, lan tràn khắp đại sảnh.
- Cũng may lệ quỷ này mới thành La Sát không lâu, còn có biện pháp!
Đạo sĩ kia đeo túi vải lên đầu vai, rút ra một gương đồng, cắn nát ngón trỏ, nhỏ lên một vệt.
- May mắn, đồ sư phụ lưu cho ta không có bị các ngươi cho chà đạp.
Gương đồng trong tay hắn.
- Sắc lệnh, bát phương Thần Linh, không chỗ không có!
Một cột sáng màu vàng hơi đỏ theo gương đồng bắn thẳng đến, nhìn về phía âm khí ở cửa ra vào, trực tiếp xuyên thấu mà qua, trong chốc lát, âm phong điên cuồng gào thét, thổi song cửa sổ bành bành bành vang vọng. Trong sương mù tung bay cuồn cuộn, hiện ra Quỷ Ảnh bị cột sáng màu vàng hơi đỏ kia đè vào giữa không trung, tay chân đang giãy dụa, khuôn mặt vặn vẹo hướng về phía bọn người Lý Nhị Long trong sảnh thê lương thét to.
- Còn không thành thật!
Một tay Đạo Nhân cố định gương đồng, một tay thò vào túi vải, lấy ra vàng vải tơ, đánh ra một chỉ quyết, ném tới nữ quỷ phía ngoài. Quỷ Ảnh đang giãy dụa trong nháy mắt bị che bao vây lại, Đạo Nhân triệt hồi gương đồng, chạy gấp tới ghìm lại tấm vải, không để ý nữ quỷ đang lăn lộn trong tay, bọc thành một đoàn.
- Lần này tốt, thu thập thỏa đáng, bản Đạo Nhân phải xuống núi!
Mấy người Lưu Nhị Long cũng thở ra một hơi, cùng đi theo ra cửa phòng, sương mù bên ngoài dần dần tán đi, lộ ra một thi thể khuôn mặt trắng bệch.
- Lệ quỷ lại hại chết nhiều huynh đệ của ta như vậy, đạo trưởng, không bằng tiêu diệt nữ quỷ kia ngay ở chỗ này để cho chúng ta hả giận.
Đạo Nhân tung tung vải lụa bị vo thành một cục trong tay:
- Đừng có mơ, bản Đạo Nhân còn chưa có tính sổ việc trước đó bị các ngươi bắt trói lên núi đây...
Trong khi hắn nói chuyện, một đầu mục bên cạnh Lưu Nhị Long đi theo bỗng nhiên mở miệng, chỉ về phía trước.
- Sương mù..... Tại sao lại trở về rồi?
- Ừm?
Không chỉ Lý Nhị Long, cả Đạo Nhân kia cũng đều không hiểu ra sao, sương mù lúc đầu biến mất ngay tại lúc hai người bọn họ nói chuyện lần nữa tràn ngập, càng thêm nồng đậm.
- Không đúng..... Không có âm khí.....
Râu cá trê trên mỏ nhọn run run, Đạo Nhân vội vàng nhìn lại phương hướng Nhất Tuyến Thiên, có âm thanh chuông đồng lách cách lay động rõ ràng. Một đầu lừa già chậm rãi rãi ung dung xuất hiện trước cửa trại, phía trên có một người đang ngồi, áo thư sinh, cầm một cây bút, đang chuyên chú vẽ trên một họa trục.
Gương mặt tuấn tú hơi nghiêng, nhìn xem đạo sĩ cùng bọn người Lưu Nhị Long dưới lầu trại bên kia. Ho khan hai lần, chậm rãi nói khẽ:
- Mở lụa vàng trong tay ngươi thả nữ quỷ bên trong ra.
- Ha ha, đây chính là do bản Đạo Nhân bắt, ngươi muốn thả, vậy liền.....
Đạo Nhân còn chưa nói hết lời, vách núi xung quanh vang lên một mảnh ào ào ào tản đá ngã nhào, trong sương mù phun trào, một vệt to lớn màu xanh trượt đi qua trong sương mù.
- Thứ gì...
Màu sắc nhoáng lên mà qua để cho Lưu Nhị Long còn có mấy đầu mục sơn tặc sợ đến vượt trở lại phía sau cửa. Trong lòng Đạo Nhân đứng ở dưới mái hiên cũng cuồng loạn lên, gương đồng trong tay lần thứ hai chiếu đến, xuyên thấu sương mù, chiếu đi trên vách núi, thấy một đoạn thân dài, thân mình và trên đầu có lân phiến thanh u lớn nhỏ, nương theo hành động mà lít nha lít nhít nhấp nhô bày ra. Trong cột sáng màu vàng hơi đỏ, sau một khắc, lưỡi rắn hiện lên sau phòng ốc xà nhà to bằng cây cột, một cây đồng hoàn toàn đỡ được cột sáng, thậm chí mắt trần có thể thấy con ngươi to lớn còn đang co rút lại một chút trong ánh sáng.
Khiến cho da đầu Đạo Nhân và mấy người ở phía sau cửa ra vào đều trong nháy mắt run lên từng trận, người trước càng kêu to.
- Ta nói con bà nó các ngươi.... Các ngươi rốt cuộc trêu chọc cái gì thế này!!
Lục Lương Sinh ngồi trên lưng lừa, thân thể run nhè nhẹ, từng giọt từng giọt máu tươi theo ngòi bút rơi vào ống tay áo đang huy động, nhiễm ra đóa hoa đỏ thắm. Còn không thể ngừng...... Không thể để cho bọn hắn nhìn ra... Đám sơn phỉ này... Suýt chút đã gϊếŧ chết thái công........ Cướp của cải của chúng ta...
Ngòi bút du tẩu từng chút vẽ lên trên bức họa chưa hoàn thành, phác hoạ ra sương mù hơi mỏng, một màn ở bên kia trở nên càng thêm chân thực, trong sương mù, thân ảnh đen dài vây quanh trên vách đá chỗ sơn cốc chậm rãi di động.
Phía dưới, dưới mái hiên lầu gỗ sơn trại, biểu lộ trên mặt đạo sĩ không được tự nhiên, nắm vuốt gương đồng, tay có chút khẩn trương phát run, không ngừng nhìn quanh bốn phía, cả đám Lưu Nhị Long dù là tội phạm, nhưng thứ đang vòng quanh một vòng ngoài sơn cốc kia, thế nào đều không phải là vật thường.
Nghe tiếng vang đất đá rớt xuống lớn nhỏ xung quanh, rung động rung động nơm nớp hỏi đạo sĩ trước mặt:
- Tiểu đạo gia..... Vừa rồi là vật gì?
- Trường..... Trường..... Trùng...
- Trường trùng?!!
Như thế... Một đầu...
Lưu Nhị Long sợ đến kêu to.
Đạo sĩ cũng không dám khẳng định, ấp a ấp úng trả lời một tiếng.
- Cũng có thể là..... Không phải...
Ánh mắt của hắn rơi vào một người một lừa trong sương mù bên ngoài cửa trại, có chút tê cả da đầu, nếu có thể học được thuật quan khí sư phụ truyền dạy cũng không trở nên bị động như vậy.