Q1 – CHƯƠNG 46: CÓ NHÀ LÀ NHÀ
Editor: Luna Wong
Củ cải nhỏ hỏi: “Tì hưu là cái gì?”
Bả Tử cười ôm hắn lên, như biến pháp thuật cầm hai đĩnh vàng cho củ cải nhỏ, “Đây là của ta, cho ngươi mang đi cất.”
“Oa! Hai nghìn ba trăm hai mươi lượng.” Củ cải nhỏ như con chuột tồn thức ăn, không kịp chờ đợi ôm vào lòng, “Đều giữ, sau này mọi người thú tức phụ dùng.”
Hắn nãi thanh nãi khí nhưng lại nói rất nghiêm trang, mọi người cũng không nhịn được cười ha ha. Thiết Ngưu nhìn mọi người cười, cũng kéo cái miệng nhỏ nhắn lộ ra sáu cái răng nhỏ, cười hì hì theo.
“Để Bả Tử đi cùng ngươi, nhiều tiền như vậy không an toàn.” Trần Lãng nói: “Ta đi làm cơm.”
Kỳ thực Trần Lãng làm cơm cũng không dễ ăn, mấy chục năm trước hắn đọc sách thi công danh, mấy chục năm sau hắn không nhà để về, chuyện làm cơm, hắn cũng chỉ làm như mô phỏng… Cũng chính bởi vì chuyện này, hắn mới lui tới nhiều lần với Lộ lão tứ.
“Ta và Bả Tử đi là được.” Củ cải nhỏ không muốn để cho Đỗ Cửu Ngôn đi chung, “Nương a, ngươi mệt rồi, ở nhà nghỉ ngơi là được.”
Đỗ Cửu Ngôn hé mắt, nắm bắt mặt của nhi tử, “Tiểu tử, nếu ngươi dám dùng mánh khóe, đời này đừng nghĩ thú tức phụ.”
“Sẽ không, sẽ không.” Củ cải nhỏ lắc đầu, bảo chứng nói: “Ta làm việc, người yên tâm.”
Đỗ Cửu Ngôn không nói gì, chỉ chỉ túi tiền của hắn, “Nhớ kỹ đổi hai trăm lượng ngân phiếu lẻ, ăn cơm xong phải đi thỉnh đông gia đến để mua nhà.”
“Nga.” Củ cải nhỏ không nỡ, ôm tiền thật chặt, theo Bả Tử ra ngoài.
Đỗ Cửu Ngôn lật《 Chu Luật 》tiếp tục xem. Chuyện ngày hôm nay để cho nàng rất không thoải mái, nàng muốn xem sách trầm muộn điều tiết tâm tình.
“Cửu ca, ngươi thật muốn buôn bán?” Ngân Thủ chạy vào, quỷ quỷ túy túy. Đỗ Cửu Ngôn thả sách xuống, “Ngân Thủ tiểu ca có chuyện làm ăn tốt?”
Ngân Thủ cười hắc hắc, nói: “Hiện tại ngươi là tụng sư, Bả Tử ca là bộ khoái, người xem không bằng chúng ta cùng nhau liên thủ, làm một bộ thế nào?”
“Ân. Một bộ gì?” Đỗ Cửu Ngôn hỏi.
Mắt Ngân Thủ vừa chuyển nhanh như chớp, thấp giọng nói: “Ta trộm đồ, Bả Tử ca phụ trách bắt ta, chờ bắt được ta liền tra ra phú hộ đồng mưu. Phú hộ muốn dàn xếp ổn thỏa thì nộp tiền tự bảo vệ mình, nếu như đầu khớp xương cứng rắn thì mời ngươi làm tụng sư, phản chính mặc kệ đi đường gì, chúng ta đều có thể kiếm. . .”
Ba!
“A, đâu!” Ngân Thủ bưng tay, nhe răng trong miệng nói: “Cửu ca, rất đau a.”
Đỗ Cửu Ngôn thu hồi《 Chu Luật 》, nói: “Người sống cả đời, có thể làm chuyện nên làm thì cứ làm, không nên không nên chiêm tiền cố hậu. Chuyện không thể làm, đó chính là núi vàng trước mắt, cũng không động tâm niệm.”
“Có nhớ chưa?” Đỗ Cửu Ngôn quát lạnh một tiếng, Ngân Thủ gật đầu, “Đã biết! Vậy là cái gì nên làm, cái gì không nên làm?”
Đỗ Cửu Ngôn nói: “Hỏi ta.”
Vọng Thư Uyển.com
“Ý của ngươi là, có thể làm không thể làm, đều là do ngươi phán đoán?”
Đỗ Cửu Ngôn ừ một tiếng.
Ngân Thủ hướng về phía nàng chắp tay trước ngực, nói: “Cáo từ!”
Đỗ Cửu Ngôn đọc sách tiếp.
Buổi trưa ăn cơm xong, Ngân Thủ mời đông gia đến, nói chuyện giá cả hai trăm lượng, thuận lợi lấy được khế ước mua bán nhà.
Một tấm khế ước mua bán nhà đóng mộc đỏ, bằng phải để lên bàn.
Tuy là một khế ước mua bán nhà huyện thành biên thuỳ, đường không tốt, phòng ở không lớn, nhưng đối với bọn hắn mà nói, lại có ý nghĩa không đồng dạng như vậy.
Bảy người vây quanh ở bốn phía bàn, không rên một tiếng, nhìn chằm chằm khế ước mua bán nhà không nói lời nào.
“Oa!” Hoa Tử là người đầu tiên khóc lên, nhào tới ôm Đỗ Cửu Ngôn, “Cửu ca, chúng ta thật sự có nhà sao, sau này. . . Sau này dù là ngươi không kiếm tiền, chúng ta cũng sẽ không bị đuổi ra ngoài có phải hay không?”
Đỗ Cửu Ngôn gật đầu, “Tuy rằng lời của ngươi ta không thích nghe, nhưng sự thực quả thực như vậy.”
“Cửu ca sẽ không thể không kiếm tiền.” Nháo nhi kéo Hoa Tử, “Hễ ngươi khóc, thì miệng sẽ nói không chọn lời.”
Chính hắn cũng rơi nước mắt theo.
Hoa Tử lau nước mắt nín khóc mỉm cười, thút thít nói: “Ta, ta từ nhỏ đã muốn có một cái nhà, cha nương đệ muội ở cùng một chỗ, mặc kệ một ngày ba bữa có no hay không, chỉ cần người một nhà ở cùng là được.”
“Tuy rằng, mặc dù bây giờ ta không phải là ở cùng cha nương, nhưng, nhưng các ngươi chính là cha nương ta.”
“Chớ!” Ngân Thủ đỏ mắt, cười hì hì nói: “Ta còn nhỏ, không muốn làm cha.”
Hoa Tử cười khúc khích, nước mũi thổi ra một cái bong bóng, khuôn mặt dễ nhìn thành một biểu cảm đẹp.
“Tất cả chớ khóc. Nếu chúng ta hữu duyên cùng một chỗ, sau này chúng ta chính là người một nhà, cùng tiến cùng lui, cùng vinh quang cùng tổn hại!” Trần Lãng xếp gọn khế ước mua bán nhà, giao cho củ cải nhỏ, “Sau này, tất cả mọi người thật tốt, bình an, như vậy đủ rồi.”
Hoa Tử và Nháo nhi gật đầu, Ngân Thủ lau nước mắt thật nhanh, cười nói với Đỗ Cửu Ngôn: “Cửu ca, sau này tất cả ta đều nghe theo ngươi. Nóc nhà cũng tùy ngươi leo!”
“Chỗ tốt lớn như vậy a.” Đỗ Cửu Ngôn sát hữu kỳ sự gật đầu, “Vậy không bằng ngươi cùng ta ta leo đi?”
Ngân Thủ nhất thời lắc đầu, “Không nên, ta muốn theo tiên sinh đọc sách.”
“Lười!” Chuyện mua nhà thuận lợi, Đỗ Cửu Ngôn không cảm thấy cái gì, có thể nhìn bọn họ cao hứng như thế, trong lòng nàng ngược lại cũng thoải mái.
Vọng Thư Uyển.com
Có chuyện, đáng làm!
Bả Tử lên tiếng nói: “Ta đi nha môn, nếu như không có chuyện gì, ta sẽ mua hai cái giường cùng giá sách về.”
Nếu là nhà, dĩ nhiên là phải có hình dạng của nhà.
“Bả Tử ca, ta muốn một cái tú giá, còn muốn châm tuyến, được không?” Nháo nhi nói.
Hoa Tử nói: “Bả Tử ca, ta muốn sách!”
Bả Tử gật đầu, “Đã biết.” Lúc nói chuyện liền đi ra cửa.
“Ta cùng đi.” Đỗ Cửu Ngôn hô: “Nhi tử, chúng ta đi Tam Xích đường.”
Củ cải nhỏ dẩu cái mông giấu đồ ở trong phòng, nghe vậy lên tiếng, thật nhanh thu thập xong, mới đặng đặng chạy đến, “Cha, ta xong rồi.”
“Như con chuột.” Đỗ Cửu Ngôn dắt hắn, mẫu tử hai người lảo đảo xuất môn, củ cải nhỏ nói: “Cha a, ngày hôm nay ta bởi vì Thiết Ngưu đặc biệt mất hứng, nhưng là bây giờ lại đặc biệt cao hứng.”
Đỗ Cửu Ngôn ừ một tiếng, “Vì sao?”
“Bởi vì ngươi mua nhà a, số tiền này nên tiêu.” Củ cải nhỏ nói: “Cha a, chúng ta có nhà rồi có phải hay không?”
Đỗ Cửu Ngôn dừng một chút, cúi đầu nhìn hắn, xoa xoa đầu của hắn, gật đầu: “Thiệu Dương Đỗ thị Hồng Lân.”
“Ân ân.” Củ cải nhỏ gật đầu, “Còn có Đỗ Cửu Ngôn!”
Đỗ Cửu Ngôn cười khẽ, dừng lại trướ một cửa hàng cao điểm, củ cải nhỏ nhất thời xụ mặt, “Cha a, vừa mua nhà, chúng ta nên tiết kiệm chút, ngươi không thể dùng tiền không tiết chế như thế.”
“Buổi chiều rất buồn chán, ăn một chút gì gϊếŧ thời gian.” Đỗ Cửu Ngôn cả giận nói: “Ngươi đã keo thành như thế rồi sao? Tiền là ai kiếm? Ta dựa vào cái gì không thể dùng tiền?”
Vẻ mặt Củ cải nhỏ bất đắc dĩ, “Được rồi được rồi theo ngươi. Ngươi muốn ăn cứ mua đi.” Lúc nói chuyện, lấy túi tiền ra trả, “Lão bản, có thể rẻ chút hay không?”
“Hài tử này.” Lão bản bán cao điểm bị chọc cười, “Thành, rẻ cho ngươi một văn được chưa?”
Một văn cũng là tiền! Vẻ mặt Củ cải nhỏ cảm kích, “Cám ơn lão bản.”
“Thật biết sống.:” Đỗ Cửu Ngôn nín cười, dẫn theo cao điểm quay người lại gặp phải một người quen, đối phương lạnh lùng theo dõi hắn, “Đỗ tụng sư, biệt lai vô dạng a.”
Đỗ Cửu Ngôn chắp tay, “Liêu công tử, thật là đúng dịp!”
—— lời nói ngoài ——
Ân, có hộ khẩu, có nhà, có công việc, rất nhanh thì sẽ có văn bằng!
Nói càng chạy càng rộng!
(Luna: Đúng là truyện ha, ngưỡng mộ thiệt, hy vọng ta cũng sớm được như thế.)