Chương 4: Bí mật hầm thời gian???

Nếu tương lai có điểm cuối vì một số tai họa sinh mạng trong vũ trụ này không thể gánh được làm vũ trụ tiêu vong thì không có gì lạ. Hoặc thậm chí sự khôn ngoan của vũ trụ này đủ để nó tồn tại vĩnh cửu cũng không có gì đáng để Nobita ngạc nhiên như thế.

Thứ làm hắn muốn rớt quai hàm chính là từ thế kỷ 2x trở đi tồn tại thần lực bảo vệ.

Thật không khoa học. Thần là “toàn hiện” làm sao có thể trước không có mà sau lại có được.

Đang khi nghi vấn thì không biết từ lúc nào doremon đã đến sau lưng hắn và nói

“Từ thế kỷ 2x chúng ta đã chế tạo được thần lực nhân tạo. Từ đó cảnh sát thời gian thất nghiệp hết. chắc cậu cũng nghe qua thuyết con mèo của Shrodinger rồi nhỉ. Thế giới này cũng như thế là một chiếc hộp kín, không ai biết trong đó nó có gì và biến đổi ra sao. Nhưng có một thứ đủ sức mở ra chiếc hộp này và quan trắc, thứ đó chính là thần lực, từ đó vũ trụ này không còn là ẩn số nữa.”

Chậc nền văn minh của vũ trụ này thật bá đạo. Nobita chỉ biết âm thầm tặc lưỡi, quá bá nữa là đằng khác.

Lúc này Doremon bỗng vỗ đầu nói

“À! quên mất, mình là Doremon, rất vui được gặp cậu”

Nobita thoát ra khỏi trạng thái suy tư và quay về hiện tại

“Mình là Nobita rất vui được gặp bạn”

Doremon như ái ngại lắm nhưng sau một chốc lát đấu tranh, Doremon lấy hết dũng khí hỏi

“Còn bánh rán không thể, nó ngon quá mình không dừng lại được”

Quả không hổ là Mèo Ú đi. Âm thầm cười khổ Nobita nói

“Còn để tớ lấy cho cậu”

Doremon quả là sinh vật à không mèo máy dễ dụ nghe nói có thêm bánh rán ăn thì vui mừng đến nhẩy cẫng lên

“Cảm ơn cậu, cậu quả là người tốt nhất tớ từng gặp”

Từ khi Doremon tới thời gian kế tiếp cũng rất yên bình. Khác hẳn với tưởng tượng đi mây về gió hô phong hóa vũ phá hủy địa cầu như cơm bữa trong tưởng tượng.

Có lẽ do mình thông minh và không ngáo đá như nguyên bản. Nobita vừa nằm ngắm trời mây vừa nghĩ.

Sau một giấc ngủ dài việc vận động quả là một thử thách lớn. Nobita đã chịu thua thử thách này nên quyết định nằm lỳ một chỗ.

Mấy tháng này ngoại trừ thêm sở thích mới là chọc mèo nghịch bảo bối thì cuộc sống của Nobita chẳng hề thay đổi chút nào.

Không tính ra hắn còn lười biếng hơn xưa ấy chứ. Vì lúc này có Sumire làm tay chân. Hắn chỉ việc nằm không cũng thu hoạch được công đức để tăng tiến bản thân.

Đã thế Nobita còn cho đây là đặc quyền của xuyên việt giả. Ai bảo trên tinh cầu này chỉ có mình hắn biết công đức làm sao sử dụng.

Đang đấu tranh tư tưởng là ra ngoài vận động hay là tiếp tục ngủ thì chiếc smartphone reng lên inh ỏi. Dù tâm trạng hơi có bực mình nhưng biết số hắn bây giờ chỉ có Sumire và chỉ khi nào hệ trọng cô ta mới gọi

“Alo, Per-ko đó à?”

Đầu dây bên kia Sumire có vẻ bực bội

“Ngài có thể gọi tôi là cô Hoshino, hay gọi tên thật Sumire cũng được nhưng xin đừng gọi bằng biệt danh đó nữa?”

Nobita làm như không nghe Sumire kháng nghị mà tiếp tục hỏi

“Cô gọi tôi có chuyện gì?”

Sumire biết là nói thế nào cũng không được nên cũng lờ đi và nói tiếp

“Về cô bé tên Nonko mà ngài nhờ lần trước tôi đã tìm được rồi. Vẫn đang ở Mỹ nhưng có vẻ cuộc sống cũng không thoải mái cho lắm. So với Nhật Bản thì thời gian này bên đó gặp khá nhiều chuyện.”

Nobita nghe thế thì chỉ biết thờ dài.

“Cô sắp xếp qua đó với tôi được không? Bên đó qua xa tôi bay qua không nổi với lại tôi không muốn trở thành bia cho lính Mỹ tập bắn tên lửa đâu”

“Được rồi vậy hẹn ngài ở sân bay vào mai nhé.”

xxxxxxxxxxxxxxx

xxxxxxxxxxxxxxxx

Khác với tưởng tượng của Nobita là phải chuẩn bị hộ chiếu gì đó …. Thậm chí không cần Nobita dùng bảo bối “hộ chiếu quỷ satan” hay “vé ưu tiên” vì mọi thứ Sumire đã lo xong xuôi.

“Ta cũng không ngờ là cô có thể giải quyết mọi chuyện nhanh như vậy”

Sumire chỉ coi đó là chuyện hiển nhiên

“Bây giờ đẳng cấp của tôi rất cao. Dăm ba cái giấy tờ này có là gì?.”

Mới có mấy tháng mà không ngờ cô ta đã đạt tới bản lĩnh như thế. Thật là một nữ cường nhân hiếm có.

“Chà chuyên cơ riêng luôn à”

Dù mang tiếng cấp trên nhưng Nobita cảm giác mình cứ như là nông dân chân đất mới lên thành phố, quê mùa và lạc hậu.

Chuyến đi cũng khá dài nên mọi người đánh gϊếŧ thời gian bằng nói chuyện. Sumire mở lời trước

“”Thủ hộ giả” đại nhân ngài có thể nói rõ năng lực của mình được không? Đây chỉ là tò mò cá nhân ngài có thể không cần để ý”

Vì năng lực của Nobita quá nhiều cái quỷ dị mà Sumire mới có câu hỏi thế. Một phần là tò mò một phần là để nếu chiến tranh tinh cầu thật xảy đến còn biết đường mà sắp xếp kế hoạch.

Nobita cũng chẳng sợ hãi người ta biết năng lực của mình nên cũng không dấu diếm

“Năng lực của ta gọi là “Siêu năng” kích hoạt năng lực từ linh hồn. nói ra thì dài dòng lắm nhưng tóm gọn lại là ta có thể nhìn thấy cảm nhận các dòng năng lượng kể cả không gian thời gian và thứ mơ hồ như vận mệnh.”

Doremon nghe thế thì tò mò

“Thế cậu có thao tác được không?”

Lắc đầu Nobita trả lời

“Không thể thao tác trực tiếp và trên hết muốn thấy thì phải trả giá. Nhưng không nằm ngoài quy luật đồng giá trao đổi. Như muốn nhìn thấy vận mệnh thì phải trao đổi giá rất lớn đó là nguyên do ta rất ít sử dụng và thu thập công đức.”

Sumire hoảng sợ hỏi

“Thế còn tôi thì sao, con mắt vận mệnh tôi sử dụng rất là nhiều lần có nguy hiểm gì không?”

Nobita biết là cô ta buồn buồn lại đi kiếm người kia đây mà. Thật là một cô gái tội nghiệp.

“Không sao vì cái đó tội gọi tên cho kêu chứ chẳng phải con mắt vận mệnh thật. Đó chỉ là tính toán của tôi khi quan sát đường vận mệnh mà phỏng đoán. Vận mệnh là thứ mơ hồ và biến đổi phải có một lượng lớn thông tin mới tính toán được. May mắn thay tôi có nhưng nó cũng chỉ có thể dùng trong thời gian này. Nên mới gọi là con mắt vận mệnh”

Doremon và Sumire nghe Nobita giải thích cứ như nghe thiên thư. Sau cùng Sumire chỉ tóm lại được vài ý đó chính là “không nguy hiểm”

Doremon có vẻ tri thức hơn vì dù sao cũng tới từ tương lai nên hỏi

“Vậy là cậu chỉ thấy hiện tại, chứ không thể thấy được tương lai và quá khứ. Mấy cái kia chỉ là phỏng đoán”

Nobita khẳng định

“Đúng là như thế. Và còn nữa do là chỉ thấy nên cũng khá gân gà. Nếu có vũ khí hay thứ gì đó chuyên để tác động vào một thứ gì đó mà ta có thể thấy. Thì lúc nó mới phát huy sức mạnh chân chính của siêu năng”

Sau đó Nobita tiếp tục giải thích về tác dụng của công đức

“ Còn về phần công đức nó là một loại năng lượng trong vũ trụ khi làm điều tốt sẽ xuất hiện. Tuy năng lượng này tính công kích không cao nhưng nó có thể ảnh hưởng đến vận mệnh để bảo vệ chủ nhân của nó. Và ta có thể làm tăng hiệu suất của nó đồng thời có thể lợi dụng nó cường kiện thân thể”

Giờ chắc mọi người cũng hết nghi vấn tại sao nhóm bạn Nobita có thể chạy băng băng giữa làn mưa đạn của một đám robot công nghệ cao có mắt nhắm tối tân hay những con tàu hiện đại tân tiến rồi chứ. Đơn giản là vì có công đức hộ thể.

“Tất nhiên tuy năng lượng nghe có vẻ gân gà. Chỉ thấy không chạm được nhưng theo ta nó là năng lực cực kỳ khủng khϊếp. Tuy rằng ta chỉ thấy nhưng thấy đã là đủ. Ta biết năng lượng lưu chuyển làm sao biết nó có đặc tính gì và trên hết biết tới tác động của nó biết nó chuyển hóa ra sao…. Như công đức làm ví dụ. Ta đã có thể lợi dụng nó một phần nhỏ.”

Nobita giải thích về năng lực của mình. Nó làm hết hết vẻ huyền bí quái dị, đáng sợ mà lúc này càng thêm gần gũi vì mọi thứ kia đều là do cố gắng. Sumire cũng phần nào đã cảm thấy Nobita giống một con người hơn là một vị “thủ hộ giả” huyền bí và đáng sợ.

Đang tính hỏi thêm nhưng thấy Nobita rất tuân thủ quy tắc sinh học của mình và giờ đang nằm lăn ra ngủ thì Sumire không tiếp tục làm phiền nữa mà chuyển sang trang thái mắt vận mệnh xem xem người kia đang như thế nào.

Chỉ còn Doremon thấy không còn ai nói chuyện nên cũng dữ không khí yên tĩnh và tiếp tục ăn bánh rán. Vì Sumire bảo cậu có thể ăn thả cửa nên lúc này Doremon không thể khách khí.