Quyển 1 - Chương 29: Nghiêm trận
Thời kỳ Xuân Thu, nếp xưa còn tồn tại, lưỡng quốc giao chiến thì cho dù có là vua của một nước, chỉ cần thân trên chiến trường, cũng phải mặc giáp xung phong cùng chiến đấu với địch. Một nước đã như thế, một nhà lại càng thế. Nhâm gia không có con trai, Nhâm gia trưởng nữ Nhược Tích, thuở nhỏ cũng đã luyện tập võ nghê, chớ nhìn một thân con gái yểu điệu, một mặt là tiểu thư khuê các, một mặt khác lại không nhường mày râu, văn võ đều là nhất lưu.
Cây trường mâu trong tay nàng, đâm chém vài cái, đã thấy năm sáu tên đạo tặc chết dưới tay. Là một chủ tướng, bên cạnh nàng luôn có hai gã gia tướng võ nghệ xuất chúng nhất bảo vệ, thay nàng chặn lại những mâu đao kiếm tập kích, Nhâm Nhược Tích như hổ chắp thêm cánh, một tiểu tam giác trận này sát nhập vào rừng đạo tặc, đúng là đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi.
Nhâm đại tiểu thư thân thể ngàn vàng, nàng tự mình xông vào trận của địch nhân, là sự khích lệ rất lớn với sĩ khí của chúng gia tướng. Tất cả gia tướng theo Nhâm Nhược Tích đều anh dũng giành tiến lên trước, mỗi người kiêu mãnh như hổ.
Cổ Quân Hải thấy Nhâm Nhược Tích xuất chiến, đoán rằng cổng lớn chắc chắn còn phải ào ra không dưới hai trăm tên gia tướng bảo hộ, hắn chỉ mong gia tướng trong Nhâm phủ lao ra càng nhiều càng tốt, như vậy áp lực ở sau trạch sẽ giảm bớt rất nhiều. Cũng không ngờ được rằng Nhâm Nhược Tích chỉ dẫn hơn bốn mươi gia tướng đánh sâu vào trận của hắn, đại môn ở phía sau 'Uỳnh' một tiếng đóng lại, cung tiễn thủ ở trên bờ tường cũng đột nhiên không thấy bóng dáng.
Cổ Quân Hải đang cảm thấy kinh ngạc không thôi, đại môn của Thành phủ lại mở rộng, Khánh Kỵ tự mình dẫn hơn trăm năm mươi binh sĩ lao tới, đương nhiên là phát động công kích vào trận của hắn. Cổ Quân Hải cực kỳ sợ hãi, lúc này mới biết người Nhâm Nhược Tích ỷ vào không phải ở trong viện, mà là ở Thành phủ. Thấy tình hình như vậy, kế hoạch của chủ thượng chắc chắn đã bị đối phương đoán trước được, đại kế đêm nay sợ là khó thành.
Chỉ có điều lúc này hiểu ra được thì cũng đã quá muộn, Cổ Quân Hải không biết chiến sự sau trạch của Nhâm gia diễn ra thế nào, chỉ có thể mong ngóng chủ thượng ở bên kia vẫn có thể thành công. Lúc này hắn bất chấp khó khăn vọt lên, thừa dịp đội quân hung mãnh của Khánh Kỵ chưa gϊếŧ lại đây, toàn lực phát động công kích điên cuồng vào nhóm bốn mươi người Nhâm gia.
Cổ Quân Hải dùng một thanh kiếm bản to, liên tiếp chém chết ba gia tướng Nhâm phủ, vọt tới đối diện Nhâm Nhược Tích, hét lớn một tiếng, hai tay cầm kiếm bổ mạnh xuống đầu. Gia tướng ở sườn bên phải Nhâm Nhược Tích lập tức thối lui để nàng né tránh, nhưng nàng sát tính đã nổi lên, lại tự phụ về võ nghệ, xoay người thấy kiếm tới, nhưng lại không tránh sang, gấp gáp cầm trường mâu trong tay chặn lại, chỉ nghe 'Răng rắc' một tiếng, thanh trường mâu đã bị một kiếm chặt đứt, Nhâm Nhược Tích kinh hãi, lúc này mới vội vàng lui thân về phía sau, mũi kiếm xoẹt một đường qua song phong của nàng, trên giáp da xuất hiện một vệt rạn nứt.
Cổ Quân Hải tiến bước lên trước, lại là một kiếm, hai vị gia tướng trái phải Nhâm Nhược Tích nhất tề nghênh đón, một người lấy trường mâu gạt mũi kiếm, một người lấy đoản kích đâm vào sườn hắn, Cổ Quân Hải 'Hây' một tiếng, vặn người lui lại một bước, thu hồi lợi kiếm, đẩy thanh đoản kích ra.
Nhâm Nhược Tích suýt nữa mất mạng trong tay hắn, không khỏi giận dữ, nàng một tay cầm một nửa thanh đồng mâu, một tay rút đoản kiếm bên hông, cầm kiếm giữ mâu, trái phải đều phát động, kiếm phong xẹt qua cần cổ của một gã định nhân cơ hội để chiếm tiện nghi, đoản mâu liền 'Phập' một tiếng xuyên qua bụng của một tên đạo tặc khác.
Gia tướng bên trái thay nàng bảo hộ mặt đó, gia tướng bên phải lại đang bị Cổ Quân Hải bức lui từng bước. Cổ Quân Hải quát một tiếng chói tai, một kiếm chém tới như điện quang sét đánh, cánh tay phải của tên gia tướng theo binh khí rơi xuống, đau tới mức kêu thảm một tiếng, lảo đảo lui lại.
Nhâm Nhược Tích vừa thấy thấy thì khóe mắt như muốn nứt ra, một bước dài đánh về phía hắn, lưỡng kiếm tương giao, 'Keng' một âm thanh vang lên, thân hình hai người tách ra, Cổ Quân Hải lui một bước, rồi đứng vững thân hình, khua kiếm đẩy một mâu mà gia tướng của Nhâm Nhược Tích đâm vào. Nhâm Nhược Tích lực không bằng hắn, toàn lực đâm ra một kiếm này, bước chân đã trở nên lảo đảo, lại đang đặt chân ở chỗ gia tướng nọ vừa mới bị chém, dưới chân là một vũng máu ẩm ướt, không đứng vững được phải lui lại hai bước. Một tên đạo tặc cầm kiếm bên cạnh vừa thấy có cơ hội, thừa dịp nhấc tay bổ xuống một kiếm, chém vào cái cổ thanh tú của Nhâm Nhược Tích.
- Đại tiểu thư cẩn thận!
Phàm là những gia tướng Nhâm phủ nhìn thấy một kiếm nguy hiểm này đều hoảng sợ kêu to, có điều bọn họ có muốn tới cứu viện cũng không còn kịp rồi. Đúng lúc này chỉ nghe thấy một tiếng hét lớn như sét đánh, một đạo hắc ảnh nặng nề xẹt qua ngang trời, đạo tặc kia mắt thấy một kiếm này sẽ làm cho Nhâm đại tiểu thư đầu mình tách biệt, trong mắt chỉ lóe ra tia sáng hưng phấn hung tàn, đột nhiên kêu thảm một tiếng, toàn bộ thân mình đều lăng không bay lên, cao cách mặt đất ước chừng phải hai thước, ra xa ba thước, khiến hai kẻ đang chiến đấu quấn lấy nhau ở đó phải tách ra, 'Bịch' một tiếng ngã ngửa ra đất.
Lúc này mới có người thấy rõ, trên người hắn xuyên qua một cây trường mâu, một mâu này lực đạo thật là lớn, khiến hắn thân mình hơn trăm cân cũng bị bay ra ngoài, vững vàng cắm lên mặt đất. Ngay lúc hắn bị trường mâu làm cho bay đi, Cổ Quân Hải cũng tận dụng thời cơ, một kiếm đâm tới Nhâm Nhược Tích. Chỉ nghe cách đó không xa lại có một tiếng hét lớn, khóe mắt Cổ Quân Hải liếc thấy một đạo ánh sáng, lập tức không cần suy nghĩ, thân hình vốn đang tiến tới liền ngửa ra đằng sau, chỉ thấy một thanh lợi kiếm sượt qua mũi hắn bay qua.
Nhâm Nhược Tích ban đầu bị Cổ Quân Hải làm cho toàn thân toát mồ hôi lạnh, vừa mới đứng vững thân mình, thanh kiếm này đã bay tới rồi, xẹt qua đầu vai của nàng, cắt ngọt sợi dây buộc giáp của nàng, khiến cho một nửa phiến giáp ngực bị rơi xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhâm Nhược Tích nhất thời sợ tới mức mặt cắt không còn một giọt máu.
Khánh Kỵ trước phi một mâu sau lại phi một kiếm nhanh chóng chạy tới, vừa thấy tình hình như vậy thì chính mình cũng hoảng sợ:
- Sơ xuất! Sơ xuất! Chỉ là sơ xuất, vốn là định giải vây, nào ngờ thiếu chút nữa thì đã một kiếm xử lý mỹ nhân này rồi, xem ra binh khí đúng là không nên quăng ném lung tung.
Hắn gấp gáp chạy tới, rồi lại không biết xấu hổ hướng Nhâm đại mỹ nhân để nhận công. Sau đó nhấc chân một cái, đá một thanh trường mâu từ dưới mặt đất lên, lăng không bắt vào trong tay, xoay mâu một vòng, 'Vù' một tiếng xé gió vang lên, dọn sạch phạm vi hơn trượng xung quanh, rồi hét lớn một tiếng:
- Khánh Kỵ ở đây, Triển Chích ở chỗ nào?