Đại Tranh Chi Thế

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Vào thời kỳ Xuân Thu chiến quốc, vua nước Ngô lúc bấy giờ là Ngô vương Liêu. Năm 515 TCN, nhân lúc Sở Bình vương mất, con thứ là Sở Chiêu vương mới lên thay, Ngô vương bèn sai người mang quân đánh Sở, …
Xem Thêm

Quyển 1 - Chương 16-1: Gia quốc nhất lý (1)
Tiệc xong, Triển Hoạch cùng Khổng Khâu nắm tay trở vào phòng, phân phó thị tỳ pha trà, hai người ngồi đối diện nhau. Triển Hoạch lắc đầu cười khổ, Khổng Khâu nhìn thấy bạn tri giao như vậy, biết rõ còn hỏi: "Triển huynh hà cớ gì lại cười khổ?"

Triển Hoạch thở dài: "Ta đã xem thường Khánh Kỵ công tử."

Khổng Khâu khẽ cười nói: "Xin được chỉ giáo?"

Triển Hoạch trầm tư một lát, mới chậm rãi nói: "Ta đã sớm nghe nói Khánh Kỵ là Ngô quốc đệ nhất dũng sĩ, vốn được Ngô Vương Liêu sủng ái, trong số những công khanh sĩ tử Ngô quốc cũng có uy danh, có điều... Hắn dù sao cũng chưa tới nhược quán (ngày xưa gọi thanh niên 20 tuổi là nhược quán), có sức mạnh như vậy, lại có thêm trí tuệ, hắc, có được tâm cơ mức này... Có lẽ hắn thật sự có thể làm nên đại sự chưa biết chừng?"

Ánh mắt Khổng Khâu chợt lóe, cười ha ha nói: "Khánh Kỵ sao lại có tâm cơ? Ta thấy tính tình hắn cương mãnh, làm việc không tính hậu quả, trong bữa tiệc chém chết gia nhân Bạch phủ cũng là như vậy, hành vi như thế, đúng là bản tính của thiếu niên dũng sĩ thôi."

Triển Hoạch vuốt vuốt chòm râu, không đồng tình trắng mắt nhìn hắn, sẵng giọng: "Trọng Ni, ta biết tính tình ngươi ngay thẳng, nhưng cũng không phải một kẻ hủ nho không hiểu thói đời. Ngươi và ta tương giao tâm đầu ý hợp, ở trước mặt ta sao còn phải che giấu suy nghĩ, Khánh Kỵ công tử làm vậy, ngươi không nhìn ra dụng ý của hắn sao?"

Khổng Khâu tránh không đáp, hỏi ngược lại: "Nếu nói như vậy, Triển huynh nhận sự sai khiến của Quý Tôn đại nhân, chứ cũng không phải xuất phát từ loại tình cảm cố nhân mới tới Tất Thành đón chào thì sao?"

Triển Hoạch gật gật đầu, suy nghĩ một lát nói: "Trọng Ni, không nói gạt ngươi, Khánh Kỵ gặp chuyện, binh bại phải đào vong, sau khi tin tức hắn đi qua Lỗ quốc về Vệ truyền tới đô thành, lúc đó trên dưới đô thành cũng không để ý, nguyên nhân chính là vì thế, cho nên hiện giờ mới có chút trở tay không kịp."

"Nếu mới đầu đã không để ý, vì sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý?"

"Đó là bởi vì sau đó không lâu, Dương Hổ hiến một kế cho Quý Tôn đại nhân..."

" Dương Hổ?" Khổng Khâu vừa nghe thấy nhất thời giận tới tái mặt. Triển Hoạch cũng biết chuyện ở tiệc rượu khi đó của hắn cùng với Dương Hổ, không khỏi ung dung cười.

Nói đến cái chuyện tiệc rượu của Dương Hổ và Khổng Khâu, đã là chuyện thật lâu trước kia. Lúc ấy Khổng Khâu tuổi còn trẻ, có chút ái mộ hư vinh, hoặc cũng có thể nói là một người trẻ tuổi có chút thành công trong học vấn muốn biểu hiện chính mình trước công chúng, cho nên phi thường hướng tới cuộc sống của xã hội thượng lưu.

Có một lần Quý Tôn Thị mở một bữa tiệc lớn mời các quý tộc dự tiệc, Khổng Khâu tuy rằng gia cảnh sa sút, có điều cũng được coi như là quý tộc lụi bại, hổ chết cũng không chịu ngã, cảm thấy cũng đủ tư cách tham gia, liền đến dự tiệc. Lúc ấy chính là gia nô của Quý Thị Dương Hổ đứng ở cửa đón khách, nhìn thấy bộ dáng tuềnh toàng của hắn, liền ngăn lại ở ngoài cửa. Khổng Khâu không phục, tranh luận với hắn, bị Dương Hổ trước mặt mọi người chế nhạo một phen, khiến cho Khổng Khâu xấu hổ mặt đỏ gay xoay người bỏ đi. Việc này đã là chuyện cũ hai mươi năm trước, không ngờ hắn vẫn còn nhớ trong lòng.

Triển Hoạch tiếp tục nói: "Dương Hổ cố gắng khuyên Quý Tôn đại nhân tương trợ Khánh Kỵ, hắn nói làm việc này thứ nhất có thể truyền bá danh tiếng Lỗ quốc nhân nghĩa tới các nước chư hầu, thứ hai Khánh Kỵ một khi phục quốc, Lỗ quốc cũng có ân, tổng lại thì vẫn hơn là có một láng giềng cường đại dã tâm bừng bừng như Hạp Lư, hơn nữa..."

Triển đại phu dừng một chút, lý do tiếp theo đề cập đến mâu thuẫn bên trong Lỗ quốc tam đại quyền thần, tuy nói rằng hắn cùng Khổng Khâu đúng là bạn tốt tri kỷ, dù sao việc này cũng đề cập tới triều đình, mà Khổng Khâu đối với Quý Tôn Thị cùng Dương Hổ vốn không có hảo cảm gì, lại chỉ là dân thường áo vải, có chút chuyện cơ mật không tiện cho hắn biết.

Triển Hoạch nuốt nửa câu lại, xong lại nói: "Chính là Thúc Tôn, Mạnh Tôn hai nhà đối với việc này thì phản đối mãnh liệt, không tán thành bởi vì Khánh Kỵ mà kết thù kết oán với Ngô. Quý Tôn đại nhân tuy là chấp chính đương triều, nhưng mà Thúc Tôn, Mạnh Tôn cùng Quý Tôn ba nhà một thể, từ trước tới nay cùng tiến cùng lùi. Quý Tôn đại nhân cũng không tiện gạt đi sự chuyên quyền độc đoán của hai đại thế gia kia, vì thế phái vi huynh đến Tất Thành tạm chặn Khánh Kỵ công tử lại, chờ ba vị gia chủ ở đô thành thống nhất thêm ý kiến."

Khổng Khâu cười cười, nói: "Vì thế ngươi lấy lí do việc tư nghênh đón hắn, trong triều nếu quyết ý dùng Khánh Kỵ, liền mời hắn tới đô thành, nếu không cần Khánh Kỵ, cũng có thể để hắn ra khỏi nước, như thế tiến cũng được lui cũng được, nắm chặt sự chủ động trong tay chính mình. Ngô quốc về phương diện nào cũng không tìm ra được Lỗ quốc có gì không phải, có thể nói là 'tích thủy bất lậu - giữ nước không chảy ra ngoài'.

Đáng tiếc Khánh Kỵ công tử tựa hồ như đã nhìn ra được chủ ý của ngươi, hắn đánh đòn phủ đầu, thừa dịp Bạch gia quấy rầy chém người lập uy, dựng cờ dương danh (nêu cao tên tuổi), nhìn thì như lỗ mãng, kì thực cũng là một nước cờ tốt. Danh hiệu của hắn bày ra ngoài, cho dù ngươi không phải là hành nhân* Lỗ quốc, cũng sẽ biến thành hành nhân Lỗ quốc. (Hành nhân: như là nhà ngoại giao)

Ngô quốc biết hắn ở đây, đương nhiên sẽ gửi thư tới đòi người, khi đó nếu lại đưa hắn ra, trong mắt các nước chư hầu, rõ ràng là Lỗ quốc ta sợ Ngô quốc, đây là đại sự có thể làm tổn hại quốc thể. Trong triều quyết định đối đãi với Khánh Kỵ như thế nào, điểm này đúng là vấn đề không thể không lo lắng cho được."

Triển Hoạch cười khổ nói: "Đúng vậy."

Khổng Khâu im lặng một lát, cười cười nói: "Nếu không dùng Khánh Kỵ, Lỗ quốc cũng không hại gì. Nếu dùng Khánh Kỵ, lợi hay hại trong đó vẫn còn rất khó nói, nhưng mà muốn đi tìm cái lợi, tất phải có cái hại, lợi hại từ trước tới nay chính là cùng gắn bó với nhau. Nhưng giải quyết thế nào cũng không phải chúng ta lo được, Triển huynh làm sao phải phiền não, cứ giao cho các đại nhân chấp chính đau đầu đi."

Triển Hoạch cười khổ nói: "Thôi, có nghĩ nữa cũng vô dụng, ta sẽ viết một phong thư, cho người lập tức đưa tới đô thành. Trọng Ni, ngươi hãy khoan, ngồi uống trà cái đã, chúng ta hai người lâu ngày gặp lại, còn có rất nhiều điều để nói."

Thêm Bình Luận