Tiểu Mỹ Nhân giận rồi, không thể dỗ được.
Không phải vì Đại Tra Công đánh mông cậu còn bắt nạt cậu khóc hu hu gọi tướng công, mà bởi vì Đại Tra Công dám nghi ngờ trinh tiết của cậu.
Tiểu Mỹ Nhân ngồi trên nóc nhà gặm bánh khoai lang, vừa gặm vừa nhỏ giọng lầm bầm: “Đại tra tra, người xấu, bắt nạt người ta, quỷ nghi ngờ!”
Đại Tra Công: “…. Ta nghe thấy đó.”
Tiểu Mỹ Nhân sợ đến suýt nữa lăn khỏi nóc nhà.
Đại Tra Công một phát bắt được Tiểu Mỹ Nhân, kéo người vào ngực mình.
Hắn ngồi trên nóc nhà mình, ôm vợ của mình, nhưng lòng lại cảm khái vạn ngàn.
Năm đó kết hôn, hắn chẳng có bao nhiêu tình nguyện, đến động phòng hoa chúc cũng không thèm vào, để vợ mới một mình trông phòng.
Nhưng bây giờ chỉ cần không thấy vợ nhỏ của hắn, hắn sẽ gấp đến nhảy nhót tưng bừng, nhất định phải đi tìm người.
Tiểu Mỹ Nhân hầm hừ gặm khoai, cái mông đau nhức cọ tới cọ lui.
Đại Tra Công vỗ nhẹ vào mông Tiểu Mỹ Nhân: “Đừng nhúc nhích, còn đốt lửa nữa tướng công làm em ngay ở đây bây giờ.”
Tiểu Mỹ Nhân bất động, ngắm tà dương gặm bánh khoai.
Đại Tra Công nói: “Cho ta một miếng.”
Tiểu Mỹ Nhân giơ bánh khoai lên: “Không cho!”
Đại Tra Công gặm một miếng trên khuôn mặt trắng nõn của Tiểu Mỹ Nhân.
Tiểu Mỹ Nhân: “Auuu!”
Đại Tra Công: “Đừng kêu da^ʍ như thế.”
Tiểu Mỹ Nhân oan ức rưng rưng: “Đau…”
Đại Tra Công nhìn khuôn mặt nhỏ của vợ, nhịn không được phì cười một cái.
Tiểu Mỹ Nhân vùi trong l*иg ngực Đại Tra Công, không tình nguyện đưa bánh khoai cho hắn: “Vậy cho chàng ăn một miếng nè.”
Đại Tra Công nhẹ nhàng xoa mông Tiểu Mỹ Nhân: “Làm đau em hả?”
Tiểu Mỹ Nhân đỏ mặt mất tự nhiên né tránh một hồi rồi vẫn ngoan ngoãn gật gật đầu.
Đại Tra Công nói: “Cho phép em ăn giấm của A Bạch, trốn ở nóc nhà không để ý đến tướng công, thế mà lại không cho tướng công ăn giấm của con tinh tinh bự kia hả?”
Tiểu Mỹ Nhân chớp chớp đôi mắt to: “Chàng… Chàng ghen… Tướng công…. Chàng yêu em ư?”
Tâm can tỳ vị Đại Tra Công say trong ánh mắt long lanh của vợ, cúi đầu nhẹ nhàng hôn khuôn mặt bé nhỏ kia một cái: “Tướng công yêu muốn chết rồi.”