Đại Tra Công không tìm được vợ, gấp đến độ nhảy nhót tưng tưng. Hắn lại sợ tiểu thổ mạo yểu điệu kia bị đói, chỉ đành bày đầy đồ ăn ở mọi góc trong Chân phủ, chỉ cầu vợ mình giận xong rồi sẽ chịu chui ra khỏi góc mềm mại mắng hắn một trận.
Tiểu Mỹ Nhân nằm bẹp trên nóc nhà lẹp chẹp gặm khoai lang.
Đại Tra Công nhảy tưng tưng tìm vợ.
Bạch Nguyệt Quang…
Bạch Nguyệt Quang còn đang ở trong khách sảnh đối nguyệt ngâm phong, lệ nhãn rưng rưng vấn hoa, hoa bất ngữ*
*
Một câu thơ trong bài Lạc hoa của Nghiêm Uẩn春光冉冉歸何處?更向花前把一杯。盡日問花花不語,為誰零落為誰開?Bản dịch thơ của Phụng Hà:Ánh xuân yếu ớt lẫn đâu rồi?Đứng trước khóm hoa nâng chén mời.
Suốt ngày hỏi hoa, hoa chẳng nói,Vì ai hoa nở, vì ai rơi?Đại Tra Công tìm đến khi tối trời mà vẫn không thấy chàng vợ nhỏ đang tức giận của mình, than thở bưng ra một nồi khoai lang chưng.
Tiểu Mỹ Nhân rụt rè lộ nửa cái đầu nhỏ ra trên nóc nhà, trên mặt còn dính vụn khoai lang.
Khoai lang chưng kỹ giã nhuyễn, thêm mật ong, đường trắng, bột mì, nhào kỹ rồi vắt thành nắm nhỏ bỏ vào nồi chưng chín.
Viên khoai lang chưng nóng hôi hổi ra lò, còn mang theo mùi sữa ngọt ngào.
Tiểu Mỹ Nhân hít hít mũi, quật cường không chịu xuống.
Đại Tra Công quay về phía bụi cỏ gọi lung tung: “Tiểu Trì em ra đi, đừng để con trai ta đói chết!”
Tiểu Mỹ Nhân nằm nhoài trên nóc nhà thở phì phì: “Không ra! Cho nó đói đi!”
Đại Tra Công: “…”
Trong lòng Tiểu Mỹ Nhân uất ức vô cùng.
Đây là nhà cậu, là tướng công của cậu.
Nhưng mà… Nhưng mà cậu không thích Bạch công tử, tướng công chẳng thèm hỏi đã để Bạch công tử tiến vào nhà họ.
Còn ở trong tiểu hoa sảnh nữa chứ, đó là nơi Tiểu Mỹ Nhân ăn cơm ngon nhất.
Đại Tra Công ngửa đầu, giương mắt nhìn gương mặt nhỏ hầm hừ dính đầy nước mắt kia. Hắn gặm khoai lang chưng, nói: “Leo xuống, đến Bạch gia với ta.”
Tiểu Mỹ Nhân khóc thút thít một tiếng: “Đi để làm gì?”
Đại Tra Công nói: “Đi hỏi xem đã có chuyện gì xảy ra, bảo chú Bạch Thế đưa A Bạch về nhà.”
Tiểu Mỹ Nhân cảnh giác chớp chớp đôi mắt to: “Chàng thật sự muốn đưa Bạch công tử về nhà sao?”
Đại Tra Công giơ khoai lang chưng nóng hổi ra: “Thật mà, tướng công đã lừa em bao giờ chưa. Mau xuống đây, khoai sắp nguội rồi.”
Tiểu Mỹ Nhân ưỡn bụng to linh hoạt leo xuống khỏi nóc nhà, nhưng không chịu ăn mà quật cường lau nước mắt: “Đi Bạch gia trước!”
Đại Tra Công: “Được được được, đi thôi nào.”