Đại Tra Công đưa Tiểu Mỹ Nhân nước mắt lưng tròng vào Bạch phủ.
Đôi mắt Tiểu Mỹ Nhân ướt nhẹp, khuôn mặt đỏ bừng, quần áo tóc tai có hơi loạn, lúc bước đi cứ loạng choạng như một con vịt nhỏ.
Nhìn một cái là biết trong quãng đường đến, trong xe ngựa có bao nhiêu đặc sắc.
Lòng Bạch Nguyệt Quang đắng ngắt, nhưng lại mang dáng vẻ cao lãnh chi hoa không tiện phát hoả, vẫn cứ ôn nhu trò chuyện với Tiểu Mỹ Nhân: “Mấy hôm nay anh dâu mang thai nên có vẻ đẫy đà hơn nhiều nha.”
Tiểu Mỹ Nhân cúi đầu nhìn bụng nhỏ tròn vo của mình, lại nhìn cái eo thon đong đưa của Bạch Nguyệt Quang, khổ sở muốn khóc.
Đại Tra Công xoa xoa đầu Tiểu Mỹ Nhân, như hữu ý lại vô tình nói: “Nhất định là do ta nuôi quá tốt.”
Nước mắt Tiểu Mỹ Nhân lấp lóa, cậu mờ mịt ngửa đầu nhìn cái cằm cương nghị của Đại Tra Công.
Tướng công… Tướng công đang… Che chở cậu ư…
Đại Tra Công phì phò xoa mái tóc mềm mại của Tiểu Mỹ Nhân, vừa chuyện trò vui vẻ với Bạch Nguyệt Quang vừa đi vào trong.
Khó mà nói rằng đó là giả dối.
Đại Tra Công thích Bạch Nguyệt Quang hai mươi năm, hơn nữa hắn cũng mơ hồ cảm thấy, trên thế giới này Bạch Nguyệt Quang thích hắn nhất.
Nhưng chính Bạch Nguyệt Quang lại không chịu nghe những lời hắn thổ lộ, lại càng không chịu ngủ cùng giường với hắn, cùng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ làm chút chuyện vui vẻ.
Nhưng hôm nay Bạch Nguyệt Quang lại sắp lấy vợ.
Rốt cuộc là hạng người gì mới có thể khiến Bạch Nguyệt Quang thanh quý cao khiết nguyện ý kết hôn sinh con cùng vậy.
Là kẻ còn có tiền hơn so với Chân Kiệt hắn, hay là còn anh tuấn hơn?
Hạ nhân Bạch phủ vén rèm lên, một tiếng cười lớn thô lỗ phóng khoáng vang lên: “A Bạch, đây chính là hảo hữu chí giao Chân Kiệt huynh đệ của em đấy ư?”