- Học trò không dám!
Chu Nguyên Phủ vừa gật đầu vừa nói, cũng không miễn cưỡng gã:
- Ngươi nói xem có chuyện gì cần ta giúp đỡ.
- Là như thế này….
Phạm Đồng Chung liền nói chuyện phủ học chiêu sinh lớp đặc biệt, sau đó nhìn Chu Nguyên Phủ với tâm trạng thấp thỏm.
Chu Nguyên Phủ cười mỉm, hoá ra gã vì chuyện đi học ở phủ học, loại chuyện vặt vãnh này đối với ông mà nói thì chỉ cần phẩy tay cái là xong.
Chuyện làm phúc, thu phục lòng người cớ sao không giúp? Huống hồ gã còn là tứ thúc của Phạm Ninh.
Chu Nguyên Phủ cũng không vội trả lời gã, ông vuốt râu ngẫm nghĩ một chút nói:
- Nếu ngươi là tứ thúc của Phạm Ninh vậy hẳn hiểu rõ cháu mình chứ, ta biết trước kia hắn hơi ngốc nghếch, mà tại sao giờ lại thành thần đồng, chắc ngươi biết nguyên nhân chứ!
Phạm Đồng Chung tuy rằng có chí lớn nhưng tài mọn, được cái gã có chút khôn vặt, có thể nhìn sắc mặt người khác, gã biết phải đối đáp thế nào cho vừa lòng Chu đại quan nhân.
- Học trò cho rằng, mấu chốt là ở đại tẩu trò, mẹ của Ninh nhi.
- Lời này ý là sao?
Chu Nguyên Phu lập tức thấy hứng thú.
- Chắc đại quan nhân không biết chứ vài năm trước mọi người đều nói Ninh nhi không cần phải đi học, có đi học cũng chỉ lãng phí tiền, cũng chỉ vì chuyện này mà cha ta và đại tẩu cãi nhau không biết bao nhiêu lần nhưng đại tẩu giữ vững quan điểm, không để ý lời gièm pha, kiên trì cho Ninh nhi tiếp tục đi học.
- Đại tẩu ta trước kia bảo vệ Ninh nhi như gà mẹ bảo vệ con, tất cả uất ức tẩu đều chịu đựng được nhưng không cho phép ai nói xấu Ninh nhi, nhớ đến nay ta cảm thấy sự trân trọng đó cảm động đến trời, cho tẩu một đứa con bình thường.
Chu Nguyên Phủ gật đầu thở dài nói:
- Ngươi nói đúng, mấu chốt là việc phụ mẫu biết quý trọng hiền tài nên Ninh nhi mới được như vậy, ta đồng ý quan điểm của ngươi.
Chu Nguyên Phủ liền đứng dậy nói:
- Chuyện ở phủ học ta có thể giúp được ngươi, về sau có chuyện gì khó khăn cứ trực tiếp tới tìm ta, giờ ngươi ăn cơm trước đi.
Rồi ông gọi chủ quán đến nói:
- Cho vị thanh niên này gọi món, ta trả tiền.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Phạm Đồng Chung xúc động đến nỗi liên tục vái đầu:
- Đại ân đại đức của đại quan nhân học trò khắc sâu trong lòng, lời dạy bảo của đại quan nhân học trò nhất định sẽ cố gắng hết sức thực hiện, vì đại quan nhân nguyện làm thân trâu ngựa.
Chu Nguyên Phủ ngẩng đầu cười ha hả, đứng dậy đi ra.
Mới mùng một tháng hai, trên các tàu bè ở bến tàu đã có tiếng khua chiêng gõ trống ầm ĩ, một đám trẻ từng bừng cổ vũ múa sư tử, từng đám trẻ nô đùa, náo nhiệt hệt như đón tết.
Tuy rằng hôm sau mới đến ngày xuân xã nhưng bến tàu náo nhiệt vào hôm nay là vì đã đến ngày xã nhật.
Trên bến tàu trơ một dải chữ màu đỏ hoặc chữ lớn "Cầu chúc thần đồng trấn Mộc Chắn mã đáo thành công, làm vẻ vang trấn!"
Huyện Ngô ba năm mới chiêu sinh một lần, chuyện này đối với từng xã, trấn đều là chuyện đại sự, mọi người sẽ tổ chức các nghi thức, cổ vũ chính con cháu nhà mình trở nên nổi bật, làm vẻ vang cho trấn.
Ở Đại Tống, thần đồng rất vị trí trong lòng quần chúng nhân dân vì mỗi nhà có trẻ nhỏ thì ba mẹ chúng đều hy vọn con mình sẽ trở thành thần đồng.
Cho nên việc thi đấu tuyển chọn huyện sĩ được tổ chức ba năm một lần tạo sự chú ý rất lớn đến mọi người, lần này người dân Ngô huyện đều rất quan tâm tới chuyện này.
Mộc Đổ trấn cũng có bảy học đường nhưng để có tư cách tham gia kì thi huyện sĩ này thì cũng chỉ có hai học đường, cái này chỉ ra chất lượng của học đường, có liên quan tới số học trò thi đỗ huyện học.
Một cái là học đường của nhà nước mở, còn một cái chính là Diên Anh học đường.
Mặc dù Diên Anh học đường là một trong tứ đại học đường, tuy nhiên học sinh trong đó chủ yếu đến từ Bình Giang Phủ, trong Mộc Đổ trấn không nhiều người theo học, thật ra học đường do nhà nước mở mới là của Mộc Đổ trấn.
Trong năm học trò của Diên Anh đường đi thi thì có hai người là của Mộc Đổ trấn, ba người của học đường do nhà nước mở, tổng cộng là năm học trò đại diện cho Mộc Đổ trấn đi thi.
Hôm nay chính vì năm người chúng mà gần như toàn bộ người có tiếng nói trong trấn đều ra bến tàu tiễn.
Trên bến tàu có hai tấm lụa đỏ treo phía trước ghi "Thần đồng Mộc Đổ trấn"
Phạm Ninh hôm nay mặc một bộ y phục sĩ tử màu lam, đầu đội mũ sa, eo thắt đai da thuộc, tinh thần rất sảng khoái, dung mạo không tầm thường.
Ở phía sau hắn là Chu Bội cũng mặc bộ y phục màu lam, trong tứ đại học đường tham gia thi đấu thì Diên Anh đường chọn y phục dự thi màu lam, tất cả các thí sinh đều mặc y phục sĩ tử màu lam đi thi.
Còn đứng bên cạnh là ba học trò của học đường nhà nước, chúng vốn không thống nhất y phục nên tự mặc y phục trông không đồng nhất, có vẻ hơi hỗn độn.
Chu Nguyên là đại diện cho thân hào trong trấn, cao giọng đọc bài hịch lên đường đi thi.
Đầu xuân năm Khánh Nguyên thứ tám, gió lạnh thấu xương, nhuệ khí ngút trời, năm học trò của Mộc Đổ trấn gánh vác sự phó thác của hơn tám ngàn phụ lão, ghi trong lòng chí lớn Hồng Viễn, hùng dũng ra trận.."
Phạm Ninh không tập trung nghe Chu Nguyên đọc bài hịch, ánh mắt hướng lên cái bàn, trên bàn đặt năm chén rượu, một gã thân hào đang tự tay rót rượu.
Một gã thanh niên mang theo một con gà trống lớn khác, dùng dao cắt vào yết hầu, đem máu gà rót vào từng chén rượu.
Khoé miệng Phạm Ninh giật giật từng cơn, chẳng lẽ đây là tục lệ "đánh máu gà" này còn tồn tại?
Phía sau Chu Bội che miệng như buồn nôn, nói nhỏ Phạm Ninh: - A Ngốc, lát nữa ngươi uống chén rượu kia thay ta!
Phạm Ninh liếc mắt, chính hắn còn không biết nhờ ai uống thay đây này?
Chu Nguyên vừa đọc mà miệng khô, đọc xong không biết ai đã viết bài hịch dài thế này.
Một lão đại của xã hô to:
- Giờ lành đã đến, chuẩn bị xuất phát!
Chu Nguyên bước lên phía trước, hai gã thân hào đem rượu máu gà lên đưa cho ông, ông liền đưa chén đầu tiên cho Phạm Ninh.
- Phạm Tiểu lang, trong trấn chúng ta hy vọng vào ngươi nhất, hy vọng ngươi có thể trở thành huyện sĩ thứ ba của trấn.
- Học trò nhất định nỗ lực hết sức!
- Nào! Uống xong chén này lên thuyền đi!
Phạm Ninh nhận chén rượu, một mùi tanh sộc thẳng vào mũi khiến hắn suýt chút nữa đám ném chén rượu đi.
Hắn phải bịt mũi, nín thở, cố gắng một hơi uống cạn chén này, một luồng hơi nóng từ dạ dày bốc lên.
Còn lại bình rượu Bình Giang Kiều hai mươi độ.
Phạm Ninh lại thấy Chu Nguyên bưng một chén nữa lên, hắn do dự một chút rồi nói: - Rượu của Chu Bội cũng đưa cho con đi!
Chu Nguyên mỉm cười, ha hả nói: - Không cần, để nó tự uống!
Tên thân hào nâng chén rượu thứ hai lên, mùi vị đó khiến Chu Bội sợ hãi lùi về sau một bước, ánh mắt tội nghiệp nhìn về phía Phạm Ninh.
Phạm Ninh buộc lòng nói: - Để ta thay cô ấy uống đi!
Chu Nguyên bất đắc dĩ phải đưa chén rượu cho Phạm Ninh, hắn lại nín thở, một hơi uống sạch chén rượu.
Xung quanh vang lên tiếng vỗ tay của mọi người.