- Chúng con vẫn cho rằng hắn không thể được hạng nhất!
Từ Tích không đoái hoài đến lời Lưu viện trưởng.
- Con...
Lưu viện trưởng trong lòng hết sức thất vọng, mình dạy bảo lâu như vậy, đám học sinh này vẫn như nước đổ đầu vịt.
Ông phất tay: - Các con đi đi, bảng vàng đã định, chấp nhận hay không tùy các con.
Từ Tích ngẩng đầu, cao ngạo quay người đi, đám đông cũng lần lượt chạy theo y, từ đầu đến cuối, không ai nói thêm gì nữa.
Một lát sau, mấy chục trung xá sinh đã không còn một bóng.
Lưu viện trưởng thở dài nói với Phạm Ninh: - Có phải thất vọng lắm không?
Phạm Ninh cười nói: - Người thất vọng phải là bọn họ, chứ không phải con!
Lưu viện trưởng cảm thấy bất lực, nói với Phạm Ninh: - Bảy học sinh này trước nay luôn giữ vị trí đầu bảng, ba năm nay chưa hề rớt hạng, dù là các trung xá sinh khác cướp mất hạng một, chúng cũng không thể chấp nhận, đừng nói đến một đứa trẻ dưới quê vừa vào học đường như con, con hãy hiểu cho chúng.
- Con hoàn toàn hiểu được!
Phạm Ninh cười trừ nói: - Nhìn cách ăn bận của họ, gia thế học thức, thân phận gia cảnh, họ có một nền tảng đáng tự hào, nhưng hiểu thì hiểu, chúng ta vẫn phải đối diện với hiện thực, hiện thực là, con đã thi được hạng nhất, chứ không phải họ.
Phạm Ninh đạt được vị trí thứ nhất kỳ thi năm, được thưởng hậu hĩnh, hai mươi lượng bạc.
Khi Phạm Ninh đem hai mươi lượng bạc để ở trước mặt mẫu thân, Trương Tam Nương thái độ khác thường, lại ôm con trai khóc rống lên.
Nàng nghĩ đến mình ngày đầu tiên đưa con trai đến tiểu học thục, dọc đường đi là những ánh mắt châm chọc, những lời nói khó nghe, còn có những lời khuyên bảo của hàng xóm và bạn bè, khuyên nàng không cần phải lãng phí tiền.
Thậm chí bố chồng cũng đập bàn mắng nàng hoang phí, con trai sau khi học trường tư, mỗi kì thi đều tên ở cuối cùng, thậm chí đến cả một chữ cũng không viết được.
Lời châm chọc và chế giễu ùn ùn kéo đến làm cho cả nhà bọn họ không thở nổi, tất cả sự lăng nhục và oan ức nàng ta đều im lặng chịu đựng, nhưng nàng vẫn không chịu chùn bước mà đưa con trai đến trường học, thà rằng chính mình nhai trấu nuốt rơm, cũng phải để từng xu từng đồng tiền tích lại để nộp học phí cho con trai.
Nàng tin tưởng con trai của mình sau này nhất định sẽ có tiền đồ.
Hôm nay, con trai thi được thứ nhất toàn học đường, uất ức nhiều năm qua cùng lúc tuôn trào trong lòng Trương Tam Nương, làm cho nàng sao có thể không khóc rống thành tiếng.
Phạm Thiết Chu khuyên thê tử nửa ngày, Trương Tam Nương cuối cùng mới từ từ bình tĩnh trở lại, lau hết nước mắt, nỗi nhục nhã ở trong lòng đã biến mất, niềm vui sướиɠ bắt đầu chiếm lấy nội tâm của nàng.
Trương Tam Nương xem đi xem lại thư khen thưởng vị trí thứ nhất của Phạm Ninh, tuy rằng nàng không biết chữ, nhưng ba chữ "Hạng thứ nhất" trên đó nàng vẫn nhận ra, nàng cười đến nỗi không ngậm nổi miệng.
- Ninh nhi, lát nữa đem cho ông ngoại, bà ngoại xem!
- Mẹ, hai mươi lượng bạc tiền thưởng này cho con đi!
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Phạm Ninh tận dụng thời cơ, muốn đem phần thưởng hai mươi lượng bạc vào tay mình.
- Ngươi đứa nhỏ này, đúng là biết nắm thời cơ, tiểu hài tử gia gia, muốn nhiều tiền như vậy làm cái gì?
Trương Tam Nương xoa đầu con trai nói:
- Ninh nhi ngoan, số bạc này mẹ muốn giành để cho con cưới vợ.
Trương Tam Nương lúc này trong lòng tuy rằng vô cùng mềm yếu, nhưng về vấn đề nguyên tắc nàng trước giờ không nhượng bộ.
Phạm Thiết Chu ở bên cạnh thấy vẻ mặt con trai ủ rũ, liền nói thay cho con trai đôi lời:
- Nương tử, sắp đến năm mới rồi, ít nhiều cho con trai một quan tiền tiêu vặt đi!
Phạm Thiết Chu một hai tháng này kiếm được không ít, địa vị trong nhà cũng được nâng cao hơn.
Trương Tam Nương nhéo khuôn mặt nhỏ tội nghiệp của con trai, cười nói:
- Được rồi! Phụ thân con đã mở miệng nói, vậy cho con năm trăm đồng tiền, xem như thưởng cho kỳ thi lần này con đứng thứ nhất.
Hai mươi lượng bạc biến thành năm trăm đồng tiền, ước chừng bị rút đi bốn mươi lần, cũng may Phạm Ninh có chuẩn bị tâm lý, biết mẹ hắn là người cứng rắn, bạc ở trong tay nàng đừng mơ rằng sẽ xuất ra.
Mẹ đồng ý cho mình năm trăm đồng tiền đã là quá khoan dung rồi.
***
Ăn xong bữa trưa, Phạm Ninh quay lại phòng của mình, nằm ở trên giường rầu rĩ, hắn bây giờ kinh tế túng thiếu, lần trước tiền bán ngọc bội được bốn lượng bạc, mua miếng đá hoa Thiên Động mất một lượng bạc, sau đó lại mua cho Chu Bội miếng Linh Bích Thạch thượng phẩm tốn mất của hắn năm trăm đồng tiền.
Chớp mắt đã cuối năm rồi, các gian hàng đều muốn thu gom tiền bạc, ngõ Kỳ Thạch cũng sẽ có một vài rương hàng tốt xuất hiện, khoảng thời gian trước bản thân phải chuẩn bị cho kỳ thi năm không có thời gian, khó khăn lắm đợi được thi xong, Phạm Ninh hôm nay muốn đi ngõ Kỳ Thạch xem thử vận khí.
Vấn đề là, trong tay hắn hiện tại chỉ còn có năm trăm đồng tiền, không có tiền vốn làm sao bây giờ?
Đúng rồi, mình không phải còn có một miếng ngọc bội sao? Hắn nhớ hình như rơi trong góc nào đó ở đầu giường, lúc ấy mình đang bận đi học, không đi tìm luôn, sau thì lại quên mất.
Phạm Ninh trở mình đứng dậy, nhấc toàn bộ chăn đệm lên, tìm kiếm trên giường nửa ngày, cuối cùng cùng tìm ra miếng ngọc bội khác ở trong khe giường.
- Thật tốt quá, lại có tiền rồi!
Phạm Ninh vui sướиɠ vô cùng hôn ngọc bội một cái.
- Ninh nhi, có quần áo bẩn không, mau mang xuống đây.
Trương Tam Nương ở dưới lầu hô to.
- Đến đây!
Phạm Ninh cầm hai bộ quần áo bẩn bước nhanh xuống lầu, lúc này, Phạm Thiết Chu ăn trưa xong đang muốn đi y quán.
- Ninh nhi!
Phạm Thiết Chu gọi con trai, y thấy thê tử không ở đó, liền lén lút đưa cho hắn một thỏi bạc, ước chừng nặng một lượng.
- Giấu đi, cũng đừng để cho mẹ con tìm thấy được.
- Cảm ơn phụ thân!
Phạm Ninh mừng rỡ, phụ thân thật sự là tặng than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi!
Phan Thiết Chu cười hỏi:
- Có phải muốn đi tìm đá không?
Phạm Ninh cười cười, phụ thân vẫn là rất hiểu mình.
- Con đi đi! Ta cũng phải đi y quán rồi!
Phạm Thiết Chu đi được vài bước, lại nghĩ tới một chuyện, quay đầu nói với con trai:
- Con còn nhớ lần trước nhờ ta tìm hộ đá không?
Phụ thân không nói, Phạm Ninh thiếu chút nữa đã quên chuyện này rồi, hắn vội vàng hỏi:
- Có tin tức sao?
Phạm Thiết Chu gật gật đầu:
- Hai ngày trước, Vương Nhị thúc trong thôn đưa mẫu thân đến y quán xem bệnh, nói chỗ của gã có vài viên đá, đặc biệt giữ lại cho con đấy, bảo con có thời gian đến xem thử.
Phạm Ninh vui mừng nói:
- Đợi qua nghỉ năm mới, con sẽ đi!
Y quán của Phạm Thiết Chu có chuyện, vội vàng rời đi, Phạm Ninh cầm quần áo bẩn đi ra sân ngoài, chỉ thấy mẫu thân Trương Tam Nương đang ngồi ở bên giếng giặt y phục.
Phạm Ninh đem y phục để ở bên cạnh mẫu thân, thấy tay nàng lạnh quá đỏ rực lên, không tránh được đau lòng.
- Mẹ, người mang đến tiệm giặt đồ đi! Trời lạnh như vậy, đừng tự mình giặt nữa.
- Tiệm giặt đồ quá đắt, giặt một bộ áo dài của con sẽ thu mười đồng tiền, nhà chúng ta giặt một lần phải tốn sáu mươi đồng tiền, có thể mua hai đấu gạo rồi, vẫn là tự mình giặt đi!