- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Đại Tống Siêu Cấp Học Bá
- Chương 6: Sao lại là ngươi nữa?
Đại Tống Siêu Cấp Học Bá
Chương 6: Sao lại là ngươi nữa?
Nàng rất nhanh liền vừa nói vừa cười làm hướng dẫn viên du lịch cho Phạm Ninh.
***
Chùa Đại Tướng Quốc được cho là nơi phồn hoa nhất Đông Kinh Biện Lương, mỗi tháng mở cửa giao dịch năm lần, trở thành trung tâm thương phẩm lớn nhất kinh thành.
Mỗi lần khai trương, chùa Đại Tướng Quốc đều hấp dẫn mấy vạn người kinh thành đến mua sắm tầm bảo, đủ loại cửa hàng tạm thời được mở ra, giao dịch các loại vật phẩm từ nam tới bắc.
Hôm nay đúng ngày khai trương, người tới chùa Đại Tướng Quốc cuồn cuộn, nhao nhao rối rít đi vào trong chùa.
Tuy rằng Phạm Ninh không nhìn thấy tình hình bên trong chùa, nhưng cảnh tượng náo nhiệt trên quảng trường cũng đã khiến hắn nhìn không hết rồi.
Xe bò chậm rãi ngang qua quảng trường trước cổng chùa, trên quảng trường chật ních đủ loại người bán nghệ.
Xiếc ma thuật, ảo thuật, thầy tướng số, đạo sĩ, bình thư, múa côn, xiếc khỉ, bán thuốc tăng lực, bán xuân dược, bán bí phương tổ truyền, … Dòng người qua lại không ngớt, cực kỳ náo nhiệt.
Ngang qua quảng trường, xe bò cuối cùng cũng dừng lại.
- Chúng ta đến nơi rồi!
Âu Dương Thiến lấy ra mấy đồng tiền đưa cho phu xe xong, liền lôi kéo Phạm Ninh xuống xe bò.
Trước mắt là một toà lầu làm bằng gỗ ba tầng dựa núi, mặt trước xây một cửa màu gấm, vô cùng nguy nga tráng lệ.
Từ lầu ba xuống lầu một treo một chuỗi bảng hiệu hình thoi, trên mỗi tấm có một chữ to, hợp lại thành năm chữ to "Bánh thịt Tào Bà Bà".
Đây là một trong những món ăn vặt nổi tiếng nhất Đông Kinh, tương đương với vịt quay Bắc Kinh ở hiện đại.
Âu Dương Thiến lại kêu lên một tiếng "Khổ quá!", hóa ra ở cửa tiệm có xếp một hàng dài, ít nhất cũng hơn trăm người.
Phạm Ninh gãi đầu, chờ xếp hàng tới khi nào đây?
- Tiểu Thiến tỷ, hay là chúng ta đi quán khác đi!
- Không sao! Ta thuê người xếp hàng hộ.
Âu Dương Thiến nhớ nhung bánh thịt của nhà này nửa năm rồi, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua, nàng nhanh chóng tìm một gã sai vặt trẻ tuổi chuyên xếp hàng thay.
Không phải lo việc xếp hàng nữa, Âu Dương Thiến cười kéo Phạm Ninh:
- Cùng a tỷ đi dạo tiệm phấn son một lúc!
Phạm Ninh nhìn các tiểu nương tử trang điểm lộng lẫy đứng chật ních trong tiệm, da đầu hắn run lên, vội lùi về phía sau vài bước.
- Ta qua bên kia xem xiếc ảo thuật, lát nữa tìm tỷ sau.
Không chờ nàng đồng ý, Phạm Ninh liền như một làn khói chạy mất hút.
Âu Dương Thiến hơi lo cho hắn, nhưng lại không ngăn được sức hấp dẫn chí mạng của son phấn, do dự nửa ngày, cuối cùng nàng thuyết phục bản thân, xoay người hào hứng chạy về phía hàng phấn son.
Phạm Ninh thích thú đi dạo một vòng quảng trường, có rất nhiều đồ vật nhỏ, tiếc là ví tiền rỗng tuếch, chỉ có thể nhìn không thể mua, hắn liền đi về phía cửa chính chùa.
Lúc này, hắn bỗng phát hiện trong đám người có một nữ tử trẻ tuổi mặc võ phục làm bằng tơ lụa màu xanh, đang lôi kéo một tiểu cô nương, vô cùng thu hút sự chú ý của mọi người.
Sở dĩ Phạm Ninh chăm chú nhìn nữ tử này thật kỹ, là bởi chiều cao của nàng ta, hắn chưa từng thấy nữ tử nào cao như vậy bao giờ, ít nhất phải cao mét tám mấy, tay dài chân dài, bộ dạng vô cùng cường tráng, tóc được sơ sáng bóng, phía sau lưng có một thanh đại bảo kiếm, ít nhất dài một thước.
Phạm Ninh quả thực có hứng thú với đại bảo kiếm phía sau lưng nàng ta, nghĩ rằng bản thân đã gặp được nữ hiệp của Đại Tống rồi.
Hắn vội vàng chạy theo sau, càng chạy càng gần, ánh mắt dần dần rời khỏi đại bảo kiếm, miệng tấm tắc khen ngợi, hai cái chân dài này cũng quá phí vải đi, mảnh quần cũng đủ cho mình làm trường bào.
Đúng lúc này, tiểu loli đi cạnh nàng chợt dừng lại, tức giận xoay người nhìn Phạm Ninh:
- Ngươi vẫn một mực đi theo chúng ta, muốn làm gì?
Phạm Ninh hoảng sợ, lùi về phía sau một bước, lúc này mới để ý thấy tiểu loli trước mặt cũng không giống bình thường.
Bộ dạng nàng ước chừng sáu, bảy tuổi, làn da trắng nõn, đôi mắt to trắng đen rõ ràng, cực kì nhanh nhẹn, khuôn mặt nhỏ nhắn vô cùng tinh xảo, khéo léo, giống hệt búp bê.
Nàng búi tóc hai bên, trên cổ đeo vòng trân châu màu hồng phấn, mặc một bộ y phục ngắn vàng nhạt, phía dưới là váy dài đen khảm giấy mạ vàng ở đáy, hết sức cầu kì, bên hông đeo một đoản kiếm khảm bảo thạch.
Phạm Ninh chưa bao giờ thấy cô bé nào xinh đẹp như vậy, tiếc rằng đoản kiếm bên hông giảm đi sự đáng yêu của nàng, tăng thêm vài phần sát khí.
Phạm Ninh gãi đầu, ngây ngô cười nói với nữ hiệp:
- Cây đại bảo kiếm phía sau tỷ tỷ có vẻ rất khí phách, ta muốn xem có phải thật hay không?
- Hừ! Giả vờ cũng giống lắm!
Hàn quang lóe lên, một thanh đoản kiếm dày đặc oán khí xuất hiện trước mắt hắn.
- Ta cảnh cáo ngươi, nếu dám đi theo chúng ta nữa, ta liền lưu lại vài nét lên mặt ngươi, ta nói được thì làm được!
Hàn quang lại lóe lên, đoản kiếm biến mất, tiểu loli lôi kéo tay nữ hiệp:
- Kiếm tỷ, xem ra chỉ là tiểu tặc, chúng ta đi thôi!
Hai người không để ý tới Phạm Ninh, bước nhanh hơn, trực tiếp vào chùa.
Phạm Ninh cảm thấy thật mất mặt, không ngờ bị tiểu loli cầm đoản kiếm chỉ thẳng mặt, muốn to giọng mắng vài câu để lấy lại danh dự, nhưng lại chỉ có thể ngậm bồ hòn làm ngọt.
Hắn nhỏ giọng mắng vài câu:
- Bé thế mà đã hung ác, sau này lớn lên nhất định là sư tử Hà Đông, ai cưới ngươi nhất định xui xẻo tám kiếp!
Mắng tiểu loli hai câu, trong lòng cũng thoải mái hơn chút, Phạm Ninh liền bước vào chùa.
Trong chùa lại là một khung cảnh đẹp mắt, dưới hành lang hai bên bày đầy các loại quầy hàng, liếc mắt một cái liền nhìn không thấy người, hai bên tấp nập, đông nghìn nghịt.
Phạm Ninh cảm thấy, nơi này chính là một chợ bán đồ cũ siêu cấp, giống như một trung tâm bán sỉ hàng hóa.
Chuyển tới sân bên trái, tốt hơn một chút, không có nhiều người như sân chính, Phạm Ninh phát hiện người ở nơi này hầu hết là văn nhân sĩ tử, có rất nhiều người mặc áo thái học sinh xanh thẫm.
Dưới hai bên hành lang bày đầy sách, ước chừng trên trăm nhà, vùng đất trống ở giữa xây năm sáu cổng chào, phía dưới đông nghịt sĩ tử, giơ chân nhấc tay mà chen lấn.
Phạm Ninh đi lên, hai mắt lập tức sáng ngời, thì ra cổng chào có thưởng vấn đáp, đáp đúng có tiền, đúng là chuyện tốt!
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Phạm Ninh trước hết tìm một chỗ có ít người nhất, đây là một lều giải câu đố.
Trên đài treo hơn mười miếng thẻ gỗ, mỗi một tấm chính là một câu đố, nếu ai muốn giải, thì phải tự mình lên trên đài để giải câu đố.
Phía trên có vài sĩ tử đang cúi đầu ngẫm nghĩ.
Tinh thần Phạm Ninh rung lên, giải câu đố chính là sở trường của hắn, bách phát bách trúng.
Hắn hăng hái tràn trề đi lên đài, chỉ thấy một tên thư sinh đang ngẩn người nhìn chằm chằm một tấm bảng gỗ, liền cũng nhìn xem một chút.
"Lục thập niên, xạ nhất tự"
(Sáu mươi ngày, đoán một chữ)
Một câu đố rất đơn giản, Phạm Ninh mỉm cười, tên thư sinh này ngay cả câu đố này cũng không đoán được, đây không phải, đây không phải chữ "bằng" (bạn) trong bằng hữu (bạn bè) sao?
- Nếu đoán được thì làm như thế nào bây giờ?
- Hái nó xuống cầm đi nhận thưởng, đoán đúng thưởng năm đồng tiền.
Thư sinh đột nhiên hỏi Phạm Ninh:
- Tiểu quan nhân đoán được sao?
Phạm Ninh cười tủm tỉm hái xuống tấm biển, cười nói với y:
- Đúng vậy, là chữ "bằng" trong bằng hữu.
Thư sinh vỗ trán thật mạnh:
- Đúng rồi. Sáu mươi ngày không phải là hai tháng hay sao?
Phạm Ninh lại chuyển sang một tấm gỗ khác:
- Thoại biệt chi hậu khí tiền hiềm (đoán một chữ).
Hắn tiện tay hái tấm biển xuống, đây là chữ "Khiêm".
Lại nhìn tiếp tấm biển bên trái
- Quan Vân Trường đi thành Mạch (đoán một chữ)
Phạm Ninh hơi suy nghĩ một chút, liền hái tấm biển xuống, đây là chữ "Thúy".
***
Phạm Ninh như cá gặp nước, một lúc liền đem tất cả năm mươi tấm bảng gỗ đều tháo xuống, vài tên thư sinh bên cạnh nhìn xem đều trợn mắt há hốc mồm.
Phạm Ninh hơi ngượng rồi, treo lại một tấm bảng gỗ lên, cười tủm tỉm nói: "Tấm bảng gỗ này lưu lại cho các ngươi, từ từ đoán đi nhé ~"
Hắn xoay người chạy về phía sau, trong lều là một lão già, lão ta ngồi trước bàn, nâng má ngủ gà ngủ gật.
"Ầm!" Một đống tấm bảng gỗ xuất hiện trước mặt lão:
- Lão trượng, đổi quà đi!
Lão già hoảng sợ, nhìn một đống bảng gỗ trước mặt, lại nhìn Phạm Ninh:
- Nhóc nhà ngươi đều đoán được hết?
- Đúng vậy!
Phạm Ninh dương dương tự đắc nói:
- "Ngã nhất cá nhất cá cáo tố nhĩ, chiêu thủ bất kiến tẩu lai." Ta nói cho ngươi từng chút, nhìn không thấy nhưng lại đang đến gần. Đây là chữ "Siêu"?
- Đúng rồi, tiểu ca nhi đoán trúng!
- "Nhật cận hoàng hôn", tên một địa danh, là Lạc Dương?
- Quá chuẩn! Chính là Lạc Dương!
Đúng lúc này, đằng sau bỗng nhiên truyền tới một thanh âm tức giận:
- Ngươi thật quá đáng!
Phạm Ninh quay đầu lại, chỉ thấy tiểu loli vừa nãy đứng ở phía sau mình, tay cầm một tấm bảng gỗ, phẫn nộ nhìn mình.
- Tiểu muội muội làm sao vậy?
Phạm Ninh chớp mắt hỏi.
- Tên khốn ích kỉ lòng tham vô đáy!
Tiểu loli hung hăng ném tấm bảng gỗ trước mắt hắn, dậm chân, đùng đùng nổi giận rời đi.
Trong lòng Phạm Ninh lại cực kì hả hê, không nhịn được mà bật cười ha hả.
Lão già hiểu rõ, nói với Phạm Ninh:
- Ngươi lấy đi toàn bộ tấm bảng, cho nên tiểu nương tử tức giận.
- Nàng ấy quá nóng nảy.
Phạm Ninh nháy mắt mấy cái, cười nói:
- Chẳng lẽ sau khi ta đoán xong, ông sẽ không treo lại?
- Cũng đúng!
Phạm Ninh nhặt tấm bảng dưới đất, nhướng mi:
- Quái tử đích chủy kiểm (diện mạo bọn gϊếŧ người), tên một quan hàm.
- Ha! Đáp án này là Tể Tướng, đúng không?
.....
Phạm Ninh chưa bao giờ vui vẻ như vậy, đoán được câu đó lãi tận 250 văn tiền, còn xả một trận bực bội, thật quá sung sướиɠ!
Hắn ngâm nga một khúc hát đi ra cổng chào, đến tiệm sách dùng mười đồng tiền mua một cái túi vải khoác vai.
Vỗ vỗ tiền đồng vang leng keng trong túi, Phạm Ninh chỉ cảm thấy thỏa mãn, xoay người đi đến một cổng chào khác.
Cho đến bây giờ Phạm Ninh mới nhận ra bí mật của vài cổng chào, trên đỉnh mỗi cổng chào đều có bông kim hoa, số lượng càng ít, tiền thưởng càng thấp.
Hèn gì lều đố đèn không có ai, phía trên chỉ treo một bông kim hoa.
Cổng chào treo nhiều nhất chín bông kim hoa, tiền thưởng nhiều nhất, người phía dưới đông nghìn nghịt, Phạm Ninh đoán rằng bản thân chen cũng không vào nổi.
Lúc này, hắn bỗng nhìn thấy nữ hiệp đại bảo kiếm đứng ở trước cổng có năm đóa kim hoa, giống y hạc giữa bầy gà, đám sĩ tử đều tự biết xấu hổ tránh xa nàng một chút, chắc hẳn tiểu loli ở bên trong.
Năm bông kim hoa, không biết đề là cái gì?
Phạm Ninh chen lên phía trước, chỉ thấy ở giữa cổng chào có hai chữ lớn: "Câu đối".
Giờ Phạm Ninh mới biết, thì ra nơi này là một lều câu đối, cũng không biết tiền thưởng là bao nhiêu?
Trên đài có một văn sĩ trung niên đang đứng, mặc lan bào màu trắng, dưới hàm nuôi râu dài, chắc là người chủ trì các thứ.
Văn sĩ trung niên ha hả cười nói:
- Vừa rồi Lý nha nội đối rất hay. "Liễu nhữ nhân phong khởi" (Tơ liễu vì người mà nổi gió), y đối "Ngô đồng oán sương lai", có thể nói là tuyệt phối, "Ba tiêu do vũ thùy" của vị tiểu nương tử này thiếu một chút hỏa khí, trận này là Lý nha nội thắng.
(* Nha Nội: cách xưng hô đối với con cháu quan lại)
Lúc này Phạm Ninh mới nhìn rõ tiểu loli vừa rồi, nàng đứng ở trước nữ hiệp đại bảo kiếm, khuôn mặt tràn đầy mất hứng, hóa ra nàng đang tỷ thí với người khác.
Bên kia thì là một gã sĩ tử tầm hai mươi tuổi, quần áo hoa lệ, tay cầm quạt xếp, y dùng quạt xếp đập nhẹ vào lòng bàn tay, vẻ mặt có chút đắc ý.
Trong lòng Phạm Ninh nhất thời thấy khinh bỉ, tiểu nha đầu người ta mới sáu bảy tuổi, lão đại gia ngươi thắng còn đắc ý, không sợ mất mặt sao?
Tay người chủ trì khẽ vẫy, một gã hầu trẻ tuổi đi ra, tay bưng một mâm gỗ sơn son, trong mâm là một đống tiền, khoảng mấy trăm đồng.
- Đây là năm trăm đồng tiền thưởng của ván thứ hai, chúc mừng Lý nha nội!
Hơn mười sĩ tử xung quanh vang lên tiếng trầm trồ khen ngợi:
- Lần này Lý huynh đãi khách!
- Được thôi! Được thôi!
Vị Lý nha nội kia tươi cười, nhẹ nhàng vung quạt lên, một gã tùy tùng bên cạnh liền vội vàng tiến đến nhận tiền.
Lúc này, tiểu loli oán hận nói:
- Kiếm tỷ, không cần so đo với bọn họ, chúng ta đi thôi!
"A!" Phạm Ninh kinh ngạc, giọng cô bé này là giọng địa phương của huyện Ngô, nàng là đồng hương của mình.
Tiểu loli xoay người liền thấy Phạm Ninh, trừng mắt:
- Sao lại là ngươi nữa?
Phạm Ninh cười tủm tỉm nói:
- Nơi đây lớn như vậy, ta cũng không có cách nào.
Tiểu loli vốn định rời đi, nhưng đúng lúc nhìn thấy Phạm Ninh, nội tâm lại thở ra một hơi, không đi nữa.
Lý nha nội cười tủm tỉm, nghiêng người nói:
- Tiểu nương tử không phải muốn đi sao? Mời!
Tiểu loli hừ lạnh một tiếng:
- Còn chưa so ván thứ ba, chưa biết hươu chết vào tay ai đâu!
Lúc này, người chủ trì trên đài cười nói:
- Tiểu nương tử và Lý nha nội đều thắng một ván, một so một, ván thứ ba quyết định thắng bại sau cùng, hai vị chuẩn bị xong chưa?
Lúc này, ánh mắt mọi người đều nhìn thẳng vào Lý nha nội và tiểu nương tử.
Người chủ trì chậm rãi nói:
- Chốc lát ta ra vế trên, mong hai vị nhìn kĩ.
Lúc này gã hầu trẻ tuổi lại đi ra, hắn dùng gậy trúc lấy một bức tự, trên đó viết đề trên ván thứ ba:
- Tùng sơn túc vãn thính tuyền hưởng. (Tùng túc núi đêm nghe tiếng suối vang)
Vừa ra vế trên, Lý nha nội lập tức cúi đầu vắt óc suy nghĩ, Phạm Ninh thấy đôi mày thanh tú của tiểu loli cũng nhăn tít lại, cũng đang vắt óc suy nghĩ, liền nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Ta nhớ Hàn Sơn tự hình như có bài thơ, tên là gì nhỉ?
Ánh mắt tiểu loli sáng lên, liền cao giọng đối:
- Phong kiều dạ bạc văn đào thanh. (Cây phong bên hồ đêm nghe tiếng sóng)
- Hay! - Người chủ trì lập tức vỗ tay tán thưởng
- Hay cho một cây phong kiều dạ bạc, trận thứ ba tiểu nương tử đối xong rồi!
Lý nha nội nghĩ nửa ngày, cũng không tìm thấy vế dưới nào hay hơn, sắc mặt của y ngay lập tức trở nên khó coi.
Tiểu loli thắng ván thứ ba, lấy được năm trăm đồng tiền thưởng, trên mặt cười tươi như hoa, lôi kéo nữ hiệp đại bảo kiếm rời đi, lúc đi ngang qua Phạm Ninh, nàng lẩm bẩm:
- Chuyện đố chữ, bản cô nương coi như bỏ qua.
Nói xong nàng liền nghênh ngang bỏ đi, Phạm Ninh nhìn không nổi cười cười, tiểu loli này người nhỏ mà lắm mưu ma chước quỷ, ngược lại khá thú vị.
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Xuyên Không
- Đại Tống Siêu Cấp Học Bá
- Chương 6: Sao lại là ngươi nữa?