Mà một cách khác là hai bên mỗi bên tự tìm hương thân, mọi người ngồi lại cùng nhau phân xử.
Nếu như là người cùng thôn, đa số đều chọn cách đầu tiên, nhưng nếu khác thôn, thậm chí khác trấn, thông thường đều là chọn cách hai.
Thôn Loan Giao Bạch thuộc hương Hoành Đường, thôn Tưởng Loan lại thuộc trấn Mộc Đổ, hai nhà không tìm được hương thân được mọi người chấp nhận, vậy chỉ có thể chọn cách thứ hai.
Bởi vì Phạm Thiết Ngưu ở rể thôn Loan Giao Bạch, cho nên chỉ có thể hòa giải ở hương Hoành Đường, tiến hành hòa giải tại nhà lý chính Chu Thủy Căn.
Trong sân xếp mấy chiếc bàn lớn, mấy cái ghế dài vây thành một vòng, mấy người già đầu đội mũ, mặc áo gấm ngồi trên ghế dài nói chuyện, trên bàn bày biện trà, hạt dưa và đồ ăn vặt.
Một nam tử trung niên mập mạp đang bê lên một đĩa bánh điểm tâm, vẻ mặt tươi cười mời mấy người già ăn, thỉnh thoảng cùng họ nói cười vài câu.
Nam tử trung niên béo tròn này là cha vợ Lục viên ngoại của Phạm Thiết Ngưu, trong nhà lão có sáu trăm mẫu ruộng, bảy tám con trâu, là địa chủ ở thôn Loan Giao Bạch, hơn nữa gia tộc rất lớn, ở hương Hoành Đường khắp nơi đều có thân thích của nhà họ.
Lục viên ngoại gia sản giàu có, đáng tiếc duy nhất là không có con trai, chỉ có một con gái.
Ở nông thôn Giang Nam này, những gia đình như thế này thông thường đều sẽ tuyển con rể đến nhà ở rể.
Lục viên ngoại từ mười năm trước đã chú ý để con rể ở rể nhà mình.
Trong một lần họp chợ, lão ngẫu nhiên quen được Phạm Thiết Ngưu gánh đồ giúp lão về nhà, lão vừa nhìn liền nhìn trúng Phạm Thiết Ngưu, người thành thật, tính tình tốt, tương đối dễ kiểm soát.
Càng mấu chốt là Phạm Thiết Ngưu rất cường tráng a!
Một người vác hai trăm cân (100kg) đi mấy dặm đường theo lão về nhà, mà cũng không thở gấp một hơi.
Lục viên ngoại tìm được Phạm Đại Xuyên, Phạm Đại Xuyên cũng đang lo lắng vì việc con trai út lên huyện học, hai bên ăn ý hợp nhau, Lục viên ngoại lấy hai trăm lượng bạc làm sính lễ, hai bên định hôn ước, cứ như thế, Phạm Thiết Ngưu đến Lục gia ở rể.
Ở nông thôn Ngô huyện, nữ tế ở rể thật sự không ít, nhưng tuyển nữ tế ở rể có đặc điểm, hai bên không thể môn đăng hộ đối, thường là nữ giàu nam nghèo, cơ sở kinh tế quyết định địa vị gia đình.
Cho nên con rể ở rể thông thường đều sẽ thành thành thật thật cúi đầu, cha vợ đánh hai cái, mẹ vợ mắng vài câu, cũng là chuyện thường như cơm bữa.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Vấn đề chính là ở việc Phạm gia cũng là tiểu địa chủ, Phạm Đại Xuyên có tám mươi mẫu đất, ở trấn Mộc Đổ còn có một đại gia tộc Phạm thị, Phạm Thiết Ngưu mặc dù thành thật yếu đuối, nhưng trong lòng cũng có tôn nghiêm của con cháu đại gia tộc.
Cho nên y chịu không nổi kiểu phân biệt đối xử của người ở rể, cũng chịu không nổi cha vợ suốt ngày rống y mắng y, chẳng mấy liền trốn về nhà, sau đó Phạm gia lại đưa y trở lại, thuận tiện thương lượng mấy câu.
Lâu ngày, Lục gia cũng cảm thấy mất mặt, lại thêm Lục viên ngoại khá là hà khắc, tính keo kiệt rất nặng, bình thường tìm một người ở rể chỉ cần năm sáu mươi quan tiền là đủ rồi, nhưng Phạm gia lại đòi của lão hai trăm lượng bạc, khiến trong lòng Lục viên ngoại vô cùng khó chịu.
Lục viên ngoại cứ nhớ mãi mình tốn hơn trăm lượng bạc, trong lòng liền muốn kiếm lại vốn, cho nên coi Phạm Thiết Ngưu như trâu bò mà sai khiến.
Mâu thuẫn cứ như thế tích lũy từng ngày từng ngày.
Ngòi nổ của lần mâu thuẫn này là Phạm Thiết Ngưu muốn cho con gái theo họ mình, y cho rằng con trai đã theo họ Lục rồi, con gái họ gì đối với Lục gia hoàn toàn không quan trọng, nhưng đối với mình, lại là một cách tìm lại danh dự.
Lục viên ngoại vì lừa Phạm Thiết Ngưu trồng hai trăm mẫu ruộng, liền đáp ứng y, nhưng đợi thu hoạch xong, Lục viên ngoại phát hiện Phạm Thiết Ngưu còn có thể trồng thêm một trăm mẫu ruộng nữa, lão liền đổi ý, không chịu thừa nhận mình đã nhận lời Phạm Thiết Ngưu.
Người thành thật bị chọc giận, mâu thuẫn mấy năm dồn nén bởi vậy mà bùng nổ.
Ở bên kia sân, Phạm Đại Xuyên đang ngồi nghiêm chỉnh, bốn đứa con trai đứng đằng sau ông ta, họ không nói một lời, sắc mặt nghiêm túc, đối lập hoàn toàn với Lục viên ngoại.
Tộc trưởng Phạm Đại Chí ngồi một bên, có vẻ rất không tự nhiên, thật ra ông hoàn toàn không muốn đến, nhưng ngại nỗi mặt mũi, lại không thể không đến.
Ông cho rằng chuyện này phải trách Phạm Đại Xuyên, đường đường là con cháu Phạm gia, làm gì mà phải đến nhà khác ở rể, còn liên lụy thanh danh Phạm gia.
Lúc này, lý chính Chu Thủy Căn đi ra, lý chính chủ yếu phụ trách thúc giục thu thuế cho quan phủ, nhưng nếu hàng xóm có mâu thuẫn, thì sẽ nối cầu dắt mối, mời hương thân đến hòa giải, sau đó làm người chứng kiến kí tên.
Chu Thủy Căn vỗ vỗ tay nói: - Nếu tất cả mọi người đều đông đủ rồi, vậy chúng ta liền bắt đầu thôi!
Hắn ta nhìn nhìn người hai nhà, người Lục gia quá đông, cả trai lẫn gái cũng phải mấy chục người, mà Phạm gia chỉ đến bốn năm người, nhìn qua không cân xứng lắm.
Chu Thủy Căn liền cười nói: - Hai bên đều mời hương thân rồi chứ!
Ngụ ý của gã là, việc này do hương thân phân xử, người khác không được chen vào.
Lục viên ngoại vội vàng đứng dậy giới thiệu hương thân mình mời: - Vị này là Lý viên ngoại, vị này là Vương viên ngoại, còn có Triệu viên ngoại, đều là hương thân đức cao vọng trọng.
Mấy lão già chậm rãi gật đầu, bày ra đầy đủ dáng vẻ tự cao tự đại.
Chu Thủy Căn lại hỏi Phạm Đại Xuyên: - Xin hỏi hương thân của Phạm viên ngoại là...
Phạm Đại Xuyên chỉ chỉ Phạm Đại Chí bên cạnh:
- Đây là tộc trưởng của chúng tôi, ông ấy đến hòa giải cho Phạm gia.
Vừa dứt lời, huynh đệ của Lục viên ngoại liền nhảy dựng: - Làm thế này không được, người Lục gia chúng ta mời đều là họ khác, hai nhà có mâu thuẫn, nào có đạo lí mời người của mình phân xét.
Quả thật nói cũng rất có đạo lí, mấy người Phạm gia ngơ ngác nhìn nhau, bọn họ phát hiện mình có chút thất sách.
Lúc này, Chu Thủy Căn nói với tộc trưởng Phạm Đại Chí: - Phạm viên ngoại, chúng ta qua một bên nói chuyện.
Hai người đến bên cạnh thì thầm to nhỏ chốc lát, Phạm Đại Chí đi qua nói với Phạm Đại Xuyên: - Nhị ca, ta thật sự không tiện ra mặt hòa giải, nhưng ta có thể giúp các ngươi nói một chút, coi như là ý kiến của Phạm gia.
Thế cục xoay chuyển, trở thành ba hương thân phụ trách hòa giải đều là Lục gia mời đến, Phạm gia mất đi quyền lên tiếng.
Phạm Thiết Chu nhướn mày, nói với Chu Thủy Căn: - Nếu không ngày mai chúng ta lại đến hòa giải.
Phạm Đại Xuyên khoát tay:
- Không cần, hôm nay đi, giải quyết xong chuyện, chúng ta liền trở về!
Phạm Đại Xuyên hơi mất kiên nhẫn, lão cho rằng vì nhi tử thứ ba của mình quá yếu ớt, hơi một chút liền chạy về nhà, không giống dáng vẻ của người ở rể.
Đặc biệt là phân tích của Phạm Ninh tối hôm qua, khiến lão hiểu ra Lục gia hoàn toàn không muốn ly hôn, nếu đối phương yêu cầu không quá đáng quá, lão liền chuẩn bị đáp ứng.
Chu Thủy Căn cười ha hả nói:
- Nếu hai bên đã tán thành, vậy thì bắt đầu thôi, lần hòa giải này là Lục viên ngoại đề ra, vậy do Lục viên ngoại nói trước, Lục gia có thái độ gì?