Trưởng quỹ là một người đàn ông trung niên, đi sau hai người, cúi đầu khom lưng tiễn họ đi ra.
- Mau nhìn hai người kia!
Lưu Khang kéo Phạm Ninh sang một bên, chỉ vào người già nua nhưng tráng kiện nói:
- Đó là chủ tọa giáo thụ phủ học Từ Đại Nho, nghe nói ở trấn chúng ta có cửa tiệm của ông ấy, chắc là Kỳ Thạch Quán này rồi.
Phạm Ninh càng hứng thú với thiếu niên kia, lại hỏi:
- Thiếu niên kia là ai?
- Đệ không biết y? – Lưu Khang kinh ngạc.
Phạm Ninh mờ mịt, tại sao mình phải biết y?
Lưu Khang thấy Phạm Ninh thật sự không biết, liền giải thích:
- Y chính là học sinh ưu tú nhất học đường Diên Anh của chúng ta, đứng đầu Trúc Lâm Thất Hiền, tên là Từ Tích, lớn hơn chúng ta hai lớp, là thần đồng chân chính.
- Nếu y cũng họ Từ, vậy lão già bên cạnh chính là ông nội của y đúng không?
- Đúng vậy, y không chỉ có một ông nội học vấn cao thâm, phụ thân còn là đại thần trong triều.
Nghe nói là con cháu quan lại, Phạm Ninh liền nghĩ tới con trai của Lễ Bộ Thị lang từng so với mình, trong lòng có một chút phản cảm.
- Thôi, chúng ta đi xem đá đi!
Phạm Ninh lại chuyển hứng thú về đá Thái Hồ.
Tuy rằng trong hơn mười cửa hàng đều là đồ tốt, nhưng hơi một tí là mười lượng bạc, người bình thường cũng sẽ không đi, với dân chúng bình thường, ngõ nhỏ phía sau cửa tiệm mới là thắng địa đào bảo.
Ngõ hẻm này vốn tên là Kỳ Tài, hiện nay đã đổi tên thành Kỳ Thạch Hạng, một đoạn dài ngõ nhỏ chi chít các sạp hàng nhỏ.
Không chỉ đá Thái Hồ, ở đây đá Vũ Hoa, đá Thọ Sơn, đá Thanh Điền cũng có, nhưng chủ yếu vẫn là đá Thái Hồ, ngõ nhỏ hết sức náo nhiệt, tiếng trả giá nối tiếp nhau không dứt.
Tin tức ở Tống triều cũng không bùng nổ như ở kiếp trước, một món vật phẩm dễ dàng nhận được giá cả công bằng, thời đại này, giá trị một món vật phẩm thường quyết định bởi người mua là ai.
Cửa hàng lớn sở dĩ gọi là cửa hàng lớn, bởi bọn họ biết cách có thể tiếp xúc với các khách hàng lớn có tiền, bán đồ vật được giá cao.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
Chẳng hạn như Song Động Phá Hiểu của Chu Lân, ở Kỳ Thạch quán tốn ba mươi lượng bạc.
Đồ vật giống như vậy, ở các quán nhỏ tuyệt đối không nổi ba mươi lượng, nhiều nhất cũng chỉ một lượng, người đọc sách bình thường, ai dám bỏ ba mươi lượng mua một tảng đá.
Mà cửa hàng lớn thu mua tảng đá của cửa hàng nhỏ, tất nhiên giá chỉ một hai lượng, còn lợi nhuận kếch xù đều bị cửa hàng lớn nhận hết rồi!
Đối với phú hào như Chu Lân, bọn họ chỉ muốn đá Thái Hồ tinh phẩm, mấy mươi lượng bạc với họ mà nói, thật sự không tính là cái gì.
Văn nhân Tống triều si mê kỳ thạch, đã đến mức bệnh trạng, không thua kém gì với si mê trà.
Chơi đến tận cùng phương diện này phải nói đến hoàng đế Tống Huy Tông, vì cướp kỳ thạch Giang Nam, ông ta không tiếc bắt đầu hoa thạch cương, bao nhiêu người phú quý vì vậy mà táng gia bại sản, khiến Giang Nam giàu có và đông đúc trở nên lầm than, cuối cùng dẫn đến sự kiện Phương Tịch tạo phản.
Phạm Ninh mấy hôm trước lại đi tìm Chu viên ngoại, Chu Lân dạy hắn một vài phương pháp nhập môn về bình phẩm đá phân biệt ngọc cơ bản.
Đồng thời Chu Lân cũng đáp ứng hắn, nếu Phạm Ninh có thể lấy ra đá tinh phẩm giống Thất Tinh Vọng Nguyệt, ông ấy sẽ đưa ra giá cao.
Cái giá này tất nhiên là giá sưu tầm, không phải giá thu mua thị trường của Kỳ Thạch Quán, càng không phải là giá bán buôn.
Phạm Ninh chính là nghĩ đến cách này, đào một hai viên tinh phẩm ở quán nhỏ, sau đó bán cho Chu Lân giá sưu tập, cho dù Chu Lân không cần, cũng có thể giới thiệu cho bạn bè khác.
Đương nhiên, ánh mắt của Chu Lân rất cao, muốn kiếm tiền của ông ấy cũng không dễ, chỉ có tinh phẩm chân chính ông ấy mới để mắt, nhưng loại tinh phẩm này chỉ có thể gặp mà không thể cầu.
- Phạm Ninh, tảng đá này không tệ, đệ xem, trông rất giống lạc đà! – Lưu Khang chỉ vào một khối đá Thái Hồ ở một quán nhỏ, nhỏ giọng nói.
Phạm Ninh mỉm cười, một khối đá Thái Hồ, cũng không phải chỉ xem ngoại hình, mà còn phải xem hoa văn, ngoại hình sấu trứu kỳ tuấn (gầy nhăn kỳ tuấn), tinh xảo đặc sắc, tốt nhất là các lỗ bên trong liên kết, mới là tinh phẩm.
Cũng may, Tống triều giờ mới bắt đầu làm giả, không tính quá nghiêm trọng, sau Minh triều mới bắt đầu làm giả quy mô lớn, trở thành sản nghiệp.
Càng về sau, đá Thái Hồ triệu năm hình thành chân chính sẽ gần như không có, gần như đều là đá Thái Hồ nhân tạo, đá Thái Hồ rớt xuống thần đàn, vào nhà các dân chúng bình thường, thế cho nên tùy tiện đi tới các công viên nào đó, đều có thể nhìn thấy vài khối.
Phạm Ninh đi lên, chủ quán rất là khôn khéo, y vội vàng cười nói:
- Tiểu quan nhân nhìn lạc đà này, phẩm tương đối tốt! Hôm qua mới mò được từ trong Thái Hồ.
Phạm Ninh cầm lạc đà lên nhìn, là đá Thái Hồ, nhưng hơi thô, phẩm cũng bình thường, thuộc hạ phẩm.
Hắn lắc đầu, lại đi tới hàng khác.
- Phạm Ninh, ta thấy không tệ! Sao đệ lại thấy không tốt?
- Có một tiền bối nói cho ta biết, xem đá Thái Hồ giống như xem người, phải tinh xảo, phải có mỹ cảm, tuy tảng đá vừa rồi giống lạc đà, nhưng huynh không thấy hơi thô sao?
Lưu Khang gãi đầu, rõ ràng là một khối đá lạc đà rất tốt, sao lại thành thô kệch rồi?
Phạm Ninh cũng không giải thích lại, loại mỹ cảm này phải là đã từng trải qua, chỉ có thể hiểu ngầm, mà không thể dạy bằng lời nói, chỉ có xem qua nhiều đồ tốt hơn, mới có thể ngộ ra.
Phạm Ninh không biết đã nhìn qua bao nhiêu danh họa, bao nhiêu điêu khắc, bao nhiêu ảnh chụp, bao nhiêu thiết kế, mỹ cảm trong lòng hắn mới lắng đọng lại được.
Đi qua rất nhiều quán, Phạm Ninh thủy chung không tìm thấy loại đá Thái Hồ khiến mắt hắn tỏa sáng.
Lúc này, cách đó không xa bỗng truyền tới một trận cãi vã:
- Ta hỏi qua Kỳ Thạch Quán, tảng đá của ngươi là giả, trả lại tiền cho ta!
Người xung quanh nhao nhao tới xem náo nhiệt, Phạm Ninh và Lưu Khang cũng cùng theo đám người tới xem.
Tranh cãi là một thư sinh thấp bé, đầu đội bình khăn, mặc một chiếc áo đay thân nhỏ, tay cầm một khối đá Thái Hồ.
Ánh mắt Phạm Ninh nhìn thẳng khối đá Thái Hồ trong tay thư sinh, không ngờ đá Thái Hồ trong tay hình trụ, mặt trên hiện các lỗ nhỏ giống như lỗ dứa, nhìn qua giống như một ống đựng bút tinh diệu.
Phạm Ninh ở trong phủ Chu viên ngoại xem hơn trăm khối đá Thái Hồ mini, vẫn chưa thấy qua đá Thái Hồ hình dạng này.
Chủ quán bán đá là một tên đen mập mạp, hai tay hắn ta ôm sát ngực, dựa tường căm tức nhìn thư sinh.
- Tưởng ngươi là người đọc sách, sẽ hiểu lí lẽ, không ngờ lại là kẻ khốn nạn!
Thư sinh giận dữ:
- Nói cho rõ ràng, ta sao lại khốn nạn chứ hả?
Tên đen mập mạp hừ một tiếng:
- Nếu ai cũng càn quấy giống ngươi, mua xong lại đem hàng rởm tới, việc buôn bán của ta có phải coi như xong rồi không hả?
- Nếu không phải ngươi bán đá Thái Hồ giả cho ta, ta sẽ trả lại hàng sao?
- Nếu là đá Thái Hồ thật, ta sẽ bán hai quan cho ngươi sao?
Người xung quanh cười vang, vài chủ quán bên cạnh khuyên nhủ:
- Người trẻ tuổi, thôi đi, nếu đây là đá Thái Hồ, ít nhất phải mười quan, hai quan khẳng định không mua được.