Trong lòng Phạm Ninh biết rõ, đây chính ông cụ đang trốn nợ.
Lúc này bà nội Dương ở phòng bếp hướng về Phạm Ninh vẫy tay, Phạm Ninh vội đi vào.
Dương thị lấy trong lòng bao bố nhỏ, mở từng tầng ra, bên trong có mấy chục văn tiền, bà nhét vào tay Phạm Ninh nói: - Bà chỉ có chút tiền này, cháu trai cầm ăn kẹo.
Phạm Ninh thấy sống mũi cay cay, cung kính thi lễ: - Cảm ơn bà.
Dương thị sờ sờ đầu hắn cười nói: - Cháu trai ngoan, phải chăm đọc sách, tương lai làm đại quan nhân.
- Khi đó con nhất định dẫn bà đi hưởng phúc.
Dương thị thấy đứa cháu hiểu chuyện, bà quay lưng lau khóe mắt, gật đầu cười nói: - Bà có hi vọng rồi, bà sẽ chờ cháu trai nhà ta lên làm đại quan nhân.
.....
Hôm nay Phạm Ninh không gặp tứ thẩm, bà nói tứ thẩm về nhà mẹ đẻ rồi, trong nhà không có người, bà ở một mình quá tịch mịch.
Phạm Ninh liền đồng ý với bà ngày mai lại đến nói chuyện với bà.
Từ nhà ông nội đi ra, Phạm Thiết Chu đánh giá túi vải trong tay đứa con: - Ninh nhi, mau đưa gói to cho phụ thân.
Phạm Ninh lấy gói to đưa cho phụ thân, Phạm Thiết Chu mở gói to nhìn, bên trong không khỏi thở dài.
- Ta thấy không biết sao lại quen như thế, thì ra là túi sách trước kia cha dùng, nghiên mực cha cũng dùng qua, giấy mực cha đều để lại.
Phạm Ninh cười hì hì nói: - Mấy thứ này không phải rất có ý nghĩa sao?
- Nói cũng đúng.
Phạm Thiết Chu xoa xoa đầu con trai cười:
- Dù sao chú ấy cũng là tứ thúc của con, không cần biết chú ấy đưa cái gì, chỉ cần chú ấy có lòng là được, như vậy là tốt rồi.
Đi ngang qua trường tiểu học, từ xa thấy Cố tiên sinh cung kính tiễn hai người khách ra sân.
Phạm Ninh muốn tránh cũng không tránh kịp, Cố tiên sinh tiễn khách về quay người lại thấy hai cha con bọn họ.
Ông ta liền tươi cười bước nhanh về phía trước, nhiệt tình lôi kéo tay Phạm Ninh lại vuốt vuốt tay hắn, dường như ông ta muốn cọ một chút vận may của Phạm Ninh.
- Ta đã nói rồi, A Ngốc, à không Phạm Ninh là một hài tử thông minh giả ngốc, nó không giống những đứa trẻ khác. Ta đã nói rồi, Phạm Ninh không lên tiếng thì thôi, một tiếng hót đã làm kinh người, nhìn xem, quả nhiên là ta nói đúng rồi, có thể dạy được người học trò như thế ta đã cảm thấy mãn nguyện rồi.
Cố tiên sinh vỗ vỗ bộ ngực gầy gò của mình, vẻ mặt tràn đầy hạnh phúc khoa trương.
Vẻ mặt cha con Phạm Thiết Chu xám xịt.
Phạm Thiết Chu miễn cưỡng cười nói:
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
- Trở về ta lấy hai bình rượu đến cảm tạ ơn thầy.
- Không cần, Phạm Ninh đã báo đáp ta rồi.
Trong lòng Phạm Ninh khẽ động: - Chính hai khách nhân vừa rồi sao?
Mặt Cố tiên sinh cười đến nở hoa: - Sáng sớm hôm nay đã tiếp đãi ba nhóm khách, đều tranh nhau mời ta dạy, vừa rồi là hai Đại viên ngoại ở trấn Tàng Thư, chính thức mời ta đến Tàng Thư trấn làm giáo dụ trường tư, bên đó có hơn hai trăm học sinh, thu nhập khá lắm.
Phạm Thiết Chu ngây ngẩn cả người: - Vậy những học sinh nơi này làm sao bây giờ?
Cố tiên sinh thở dài: - Dạy nhiều năm như vậy rồi, ta cũng không nỡ! Được rồi, các người đi đi, ta còn phải thu dọn hành lý, từ biệt Chu viên ngoại, sau này có cơ hội gặp nhau trên trấn chúng ta uống một chén.
Ông ta hướng Phạm Ninh phất tay, cả người thoải mái nhẹ nhàng đi vào trường tư.
Phạm Thiết Chu cắn môi nói:
- Ninh nhi, trở về mang hai con ngỗng kia trả lại cho ông ta, chúng ta không cần.
Phạm Ninh cười cười nói: - Kỳ thật Cố tiên sinh đi rồi con lại thấy đó là chuyện tốt.
- Lời này của con là có ý gì?
- Phụ thân không thấy tứ thúc sẽ có việc để làm sao?
Ánh mắt Phạm Thiết Chu sáng lên, y đánh giá trường tư một chút, hai mươi mấy học sinh, một năm thu năm mươi đến sáu mươi quan, cha y có tám mươi mẫu đất cũng chỉ thu được như thế.
Lão tứ nếu có thể tiếp nhận trường tiểu học này, đúng là chuyện tốt.
Vừa có thể giảm bớt gánh nặng cho gia đình, còn có thể chuyên tâm ôn tập, chuẩn bị khoa cử tiếp theo.
Chỉ có điều... Chu viên ngoại chưa chắc đồng ý.
Phạm Thiết Chu do dự thật lâu, chuyện này phải đợi phụ thân y trở về thương lượng mới được.
Y quay đầu lại liền phát hiện đứa con trai mình đã đi về hướng khác: - Ninh nhi, con đi đâu vậy?
- Con đi nơi này một chút.
Phạm Thiết Chu nghĩ đến chuyện về nhà giải thích việc năm quan tiền với vợ y mà không khỏi nhức đầu.
Cũng tốt, loại chuyện này tốt nhất Ninh nhi nên biết.
Phạm Thiết Chu nhanh chóng bước chân về nhà.
Phạm Ninh đi tìm Chu viên ngoại.
Chu viên ngoại ở thôn Tưởng Loan thuộc loại thế ngoại cao nhân, tổ tiên ông ta là người Tưởng Loan thôn, sau đó lại đến huyện Trường Châu dần dần chuyển qua buôn bán, gia tài bạc triệu, có tiếng là người giàu có ở Bình Giang phủ.
Chu viên ngoại thuộc đời thứ ba Chu gia, nghe nói ông ta học qua tiến sĩ, làm qua Tri phủ, vì đắc tội mạo phạm nên bị bãi chức.
Năm năm trước Chu viên ngoại trở lại thôn Tưởng Loan, sửa chữa lại ngôi nhà tổ tiên sau đó lại không xuất hiện nữa.
Ông ta xuất hiện trong thôn duy nhất một lần chính là để xây trường tiểu học này.
Mà Phạm Ninh biết rằng Phạm Trọng Yêm mấy ngày nay ở trong nhà ông ta, hai người là bạn thân.
Trên thực tế việc Phạm Ninh giúp tứ thúc hắn tìm việc thật sự một chút hứng thú cũng không có, hắn chỉ thương bà nội hắn mà thôi, lớn tuổi rồi còn nấu cơm giặt giũ cho cả gia đình.
Nếu Tứ thúc có việc thì trong nhà có tiền dư để thuê người rồi.
.....
Thôn Tưởng Loan và các xóm lớn nhỏ ở Giang Nam đều giống nhau, đặc điểm nổi bật chính là có nhiều con sông.
Ngoại trừ chảy vào con sông Bạch Long lớn ra còn có nhiều dòng suối nhỏ không có tên.
Có nhiều con sông cũng có nhiều cầu nhỏ, trong thôn đếm có mười ba chiếc cầu nhỏ.
Muốn đến nhà Chu viên ngoại ít nhất phải qua bốn cầu nhỏ.
Phạm Ninh đi đường tắt, hắn lười phải qua cầu, trực tiếp theo mấy tảng đá lớn đi qua dòng suối nhỏ.
Lúc này chợt Phạm Ninh phát hiện trên cầu có một người ngồi, từ sau lưng nhìn vào đúng là Tứ thúc.
Không phải chú ấy lên huyện ư, thế nào lại ngồi chỗ này? Dường như Tứ thúc chờ ai đó.
Phạm Ninh vừa muốn gọi đã thấy Tứ thúc đứng lên, vẻ mặt hưng phấn nhìn xa xa.
Chỉ thấy một nữ tử trẻ tuổi mặc quần áo màu lục, tay vác lấy cái rổ, duyên dáng từ trong hẻm nhỏ đi ra.
Mặt nàng đánh phấn trắng, thoa son đỏ nhìn vô cùng đáng yêu, cùng cặp mắt hoa đào cười như có như không nhìn Phạm Đồng Chung.
Phạm Ninh có chút hoảng sợ, đây không phải là Dương quả phụ nổi danh trong thôn ư?
Phạm Ninh chợt nhớ đến khi hắn từ kinh thành trở về Tứ thúc có hành động khác thường.
- Có trò hay rồi đây!
Trong lòng hắn hứng thú vô cùng, vội ngồi chồm hổm xuống, núp dưới đám cỏ lau.
Phạm Đồng Chung xoay người, không nhanh không chậm đi xuống phía dưới cầu, Dương quả phụ cách mấy trượng sau anh ta, nhìn tựa như hai người ai đi đường nấy, không liên quan đến nhau.
Đi xuống cầu mấy bước, chỉ nghe "Roạt" một tiếng, một túi tiền từ trên người Phạm Đồng Chung rơi xuống, những đồng tiền tràn đầy bên trong đυ.ng mạnh vào phiến đá ven đường.
Cách mấy chục bước cũng nghe được âm thanh rõ ràng, nhưng Phạm Đồng Chung lại như không nghe được âm thanh gì lại tăng tốc độ đi xa.