Chương 107

Ngay từ khi bắt đầu cuộc thi tuyển chọn huyện sĩ lần này, dân chúng ở huyện đã vô cùng quan tâm, tuy rằng cuộc thi còn chưa kết thúc, nhưng biểu hiện xuất sắc của Phạm Ninh đã thu hút sự chú ý của không ít gia đình giàu có ở huyện Ngô.

Một trong số họ chính là nhà họ Ngô.

Phạm Thiết Qua dẫn ba đứa nhỏ đi đến phòng khách, một gã nam tử béo trắng khoảng ba mươi tuổi cười ha hả chạy ra đón họ. Gã mặc một bộ trang phục may bằng vải gấm màu xanh, đầu chít khăn lụa trắng, eo mang thắt lưng da, trên đó đeo rất nhiều ngọc bội.

- Rượu và thực phẩm đều đã chuẩn bị xong, chỉ đợi các ngươi đến lập tức cho vào nồi nấu lên thôi.

Hai người lớn bọn họ cười to rồi ôm chào nhau, Phạm Thiết Qua chỉ hai đứa con trai của mình cười: - Đây là hai đứa con nghịch ngợm của ta, theo ta đến ăn chực.

Minh Nhân và Minh Lễ vội tiến đến chào: - Xin chào chú Thế!

- Ha ha! Ta thật sự không phân biệt được, ai là Minh Nhân, ai là Minh Lễ?

Tuy nói với họ nhưng ánh mắt của Ngô viên ngoại chỉ chăm chú nhìn về phía sau, nơi Phạm Ninh đang đứng.

- Đứa này là

- Đây chính là cháu trai ta, Phạm Ninh.

Phạm Thiết Qua kéo Phạm Ninh lên phía trước, giới thiệu với hắn: - Vị này chính là Ngô viên ngoại, là bạn tốt cùng học đường của ta thời còn đi học.

Phạm Ninh chắp tay chào: - Vãn bối đã làm phiền Ngô viên ngoại.

- Tiểu Phạm đừng khách sáo, mau lên. Mọi người đi theo ta.

Minh Nhân thì thầm vào tai Phạm Ninh: - Tiếp theo sẽ là màn thử thách đầu tiên, đệ sẽ vô tình phát hiện có bạc gần người, cực dễ, nể tình thân thích ta nói cho mà nghe, đấy không phải là bạc, mà là đồng trắng giống y như bạc thôi.

Phạm Ninh cười hỏi: - Làm sao huynh biết?

- Đệ là người thứ chín họ muốn làm thân, đây chính là điều tám người trước đã rút kinh nghiệm xương máu.

Phạm Ninh tủm tỉm cười nói: - Có phải hai huynh cũng nằm trong số tám người đó?

Minh Lễ ở bên cạnh đặt tay lên ngực, giả bộ đau đớn như bị trúng tên: - Gϊếŧ người ta rồi, thật đau khổ, người ta có lòng tốt lại không được báo đáp. Lão nhị, đừng cảnh báo đệ ấy, cứ để đệ ấy không phòng bị, liền bị nhà họ Ngô đánh lén đi.

Minh Nhân ra vẻ chính trực: - Nói cho đệ ấy đi, bằng không chúng ta đã trả cái giá thê thảm như thế này chẳng phải vô ích rồi sao? Minh Lễ, huynh là đồ rác rưởi bốc mùi.

Phạm Ninh rất thích hai anh em nhà này, hắn bá vai hai người: - Nói tiếp đi, tiếp theo có âm mưu gì?

#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}

Minh Nhân ghé tai Phạm Ninh dặn dò, Phạm Ninh liên tục gật đầu: - Thật là mưu kế hay nha.

Lúc này Phạm Thiết Qua gọi hai đứa con trai: - Hai đứa đi theo ta, để chú Ngô Thế với tiểu Ninh nói chuyện riêng.

Minh Lễ giật nhẹ tay Phạm Ninh, ý nói "trò hay bắt đầu rồi!"

Minh Nhân cũng liếc mắt với Phạm Ninh, ánh mắt mang ý "ta cũng chỉ có thể giúp đệ được đến vậy thôi."

Hai anh em đi theo cha họ, bỏ Phạm Ninh lại.

- Tiểu Phạm, đi lối này.

Ngô viên ngoại dẫn Phạm Ninh đi tới phòng khách ngồi xuống, sai người dâng trà, Phạm Ninh nhìn lướt qua, dưới chân bàn đặt chén trà có một thỏi bạc trắng, khoảng năm lượng.

Phạm Ninh cười thầm, thật sự có bạc nhỉ.

Ngô viên ngoại dường như không nhận thấy hắn nhìn bạc phía dưới, tủm tỉm cười hỏi: - Cho hỏi, cha tiểu Phạm làm công việc gì?

Phạm Ninh gãi đầu, nghiêm túc trả lời: - Cha cháu là một người đánh cá ở Thái Hồ.

- Ồ!

Nụ cười trên mặt Ngô viên ngoại trở nên mất tự nhiên, nhưng vẫn duy trì lễ độ hỏi tiếp: - Nhà tiểu Phạm có phải ở Mộc Đổ trấn không?

Phạm Ninh vội lắc đầu: - Gia đình cháu chỉ là tạm thời thuê nhà ở Mộc Đổ trấn thôi, còn nhà ở thôn Tưởng Loan, hoàn cảnh nghèo khó, chỉ có ba gian nhà tranh thôi.

Nụ cười trên mặt Ngô viên ngoại tắt ngúm, gã nhìn lại quần áo của Phạm Ninh, chỉ thấy hắn mặc một bộ áo cà sa đỏ từ sợi đay đã cũ, đầu vấn khăn vuông đã bạc màu, liền hiểu được gia cảnh nhà hắn thật không tốt, trong lòng Ngô viên ngoại có chút thất vọng.

Gã miễn cưỡng cười: - Tiểu Phạm ngồi đi, ta đi xem đồ ăn nấu xong chưa.

- Viên ngoại cứ đi đi ạ.

Ngô viên ngoại liếc mắt xuống đất trầm mặc một cái, liền đi nhanh.

Lúc này Phạm Ninh nhặt miếng bạc trên mặt đất, ước lượng cân nặng, lại nhìn kỹ, đây đúng thật không phải bạc trắng, mà là đồng trắng.

Phạm Ninh khẽ hừ một tiếng, tiện tay bỏ miếng đồng trắng lên trên bàn.

Lúc uống hết một ly trà, một lão quản gia đi vào cười nói: - Đồ ăn đã làm xong, ông chủ mời tiểu Phạm đến ăn cơm.



Phạm Ninh cuối cùng cũng chờ đến lúc ăn cơm, đây mới là mục đích hắn đến nhà Ngô viên ngoại làm khách, chủ yếu là ăn cơm, làm thân vớ vẩn gì chứ.

- Cảm ơn! Phiền ông dẫn đường.

Phạm Ninh đi theo quản gia ra ngoài, mới ra khỏi cửa phòng đã chạm mặt một bé gái, chừng mười hai tuổi, trên người mặc áo ngắn màu vàng nhạt, váy đỏ dài, búi tóc hai bên, mũi hếch, khuôn mặt có chút xấu xí, có mấy cái mụn trắng trên khuôn mặt rỗ ngăm đen.

Quản gia cúi chào: - Ngô cô nương sao lại tới đây?

Cô gái gật đầu, cười nhìn Phạm Ninh, đây là thử thách thứ hai của nhà họ Ngô, nói đúng ra là thử thách của nữ chính, theo Minh Lễ nói, kế này là thay mận đổi đào.

Thử xem Phạm Ninh quý mến nữ chính tới mức nào.

Phạm Ninh bước tới, cúi sâu chào: - Tiểu sinh chào Ngô tiểu thư, ta đã nghe qua danh tính của tiểu thư từ lâu.

Nàng ta che miệng cười phá lên, quản gia thì lắc đầu, con mắt để đâu vậy. Ngô tiểu thư thật sự sẽ xấu vậy sao? Lại thêm một kẻ thất bại trong thử thách.

Quản gia cười nói: - Tiểu Phạm sai rồi, đây không phải là tiểu chủ nhân nhà ta, mà là người hầu của nàng, tên tiểu Đào, nàng cũng họ Ngô.

- Ồ! Thì ra là vậy, ta sai rồi, thật ngại quá.

Phạm Ninh cười gượng, liền vội vàng đi theo quản gia.

Cơm nước xong xuôi từ nhà họ Ngô đi ra, tâm trạng Phạm Thiết Qua hơi nặng nề. Tuy rằng cuối cùng lão Ngô đồng ý mua hàng hóa của y, nhưng ném lại một câu lúc gần đi "Anh em ruột cũng phải tính toán minh bạch", khiến lần mua bán này như có tầng bóng ma bao phủ.

Phạm Thiết Qua không hiểu những lời này của gã, nhưng y hiểu rõ lão Ngô. Loại người như gã một phân tiền cũng không muốn chi, cho dù hợp tác kinh doanh y cũng không kiếm được bao nhiêu, chỉ bỏ công không thôi.

Hôm nay đi xem mặt thế này, trong lòng Phạm Thiết Qua cảm giác không thoải mái. Lão Ngô trên bàn cơm đối với cháu trai y tương đối lạnh nhạt.

Theo lý hẳn gã nên quan tâm đến trận đấu của Phạm Ninh, nhưng trên bàn cơm gã chỉ oán giận Trường Kiều học đường năm nay tăng học phí.

Có lẽ sang năm gã cũng cho con trai đọc sách nơi này.

Phạm Thiết Qua nhìn Phạm Ninh, trong lòng vô cùng áy náy. Hai ngày nữa y muốn đi một chuyến đến Mộc Đổ trấn, xin lỗi đại ca, đại tẩu.

Dù sao loại chuyện xem mặt này, không được cha mẹ của đứa nhỏ đồng ý, y không được tùy tiện làm chủ.

Hai huynh đệ Phạm gia ôm cổ Phạm Ninh, giơ tay cười tủm tỉm: - Bạch đồng đâu, lấy cho chúng ta xem.

Phạm Ninh cười lắc đầu: - Khối bạch đồng kia ta không thích, ném đi rồi.