Hắn đưa tay ra sờ sờ viên hồng ngọc:
- Có phải là thật không vậy?
- Nhìn ngươi xem, cái bộ dạng không có tiền đồ kìa!
Khi Chu Bội thấy Phạm Ninh sờ viên hồng ngọc, đôi mắt đều buông bỏ sạch tất cả rồi, không khỏi bĩu môi khinh thường.
Nhưng mà trong lòng của Chu Bội vẫn còn rất đắc ý, Chu Bội thích nhìn thấy Phạm Ninh bộc lộ bộ mặt vốn có của một đứa con nít vùng nông thôn.
- Xuất phát thôi!
Chu Bội vẫy vẫy tay.
Xe ngựa chạy, theo hướng cửa sau của trường huyện mà chạy qua.
Đúng đó! Phạm Ninh đột nhiên phản ứng lại, trường huyện chính là đối diện quán trọ, còn phải ngồi xe ngựa để làm gì, có phải nha đầu này có điều muốn nói không?
Hắn ngẩng cao đầu nhìn Chu Bội, quả nhiên Chu Bội có điều muốn nói.
- Phạm Ninh, qua vài ngày nữa là đại thọ sáu mươi tuổi của tổ phụ ta, ngươi cũng đến tham gia nhé!
Phạm Ninh nghe Chu Bội gọi tên mình, liền cười nói:
- Đây có được xem là lời mời chính thức không?
- Bản nha nội đã mở lời, đương nhiên là lời mời chính thức rồi, nhưng mà trước tiên ngươi phải đưa cho ta đá Thái Hồ mà ngươi đã hứa với ta, nếu không thì….. Hừ! Hừ!.
- Có thể cho ngươi, nhưng mà viên linh bích thạch đó, ngươi phải trả lại cho ta trước!
Phạm Ninh hiểu rất rõ tiểu nha đầu này rồi, không nói trước với nàng ta thì nàng ta có thể thay đổi bất cứ lúc nào.
- E rằng không được!
Chu Bội không để ý nói:
- Viên linh bích thạch ta đã tặng cho tổ phụ để làm lễ vật mừng thọ rồi.
- Đợi đã!
Phạm Ninh liền nghe ra có điều không đúng, vội vàng nói:
- Ngươi đã tặng quà mừng thọ rồi, tại sao còn muốn đá Thái Hồ?
Chu Bội che miệng cười trộm, lại nghiêm túc nói:
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
- Ta hỏi ngươi đá Thái Hồ không phải là để làm quà mừng thọ, mà là ta muốn tham gia đấu thạch, tiểu tử, hiểu rõ chưa?
Phạm Ninh trợn tròn mắt, dựa vào cái gì chứ!
Bản thân nợ ân tình của nàng đã trả sạch rồi, đá Thái Hồ quý giá như vậy, nàng tưởng rằng giống như cục đá trên đường sao, muốn nhặt bao nhiêu thì nhặt?
Đương nhiên, nàng là con gái nhà quyền quý, mấy mươi lượng bạc ở trong mắt nàng so với đá ven đường cũng không khác nhau là mấy, nhưng sao nàng lại không nghĩ cho ta?
Chu Bội thông qua lời nói và sắc mặt của Phạm Ninh, lập tức nhìn ra được Phạm Ninh hắn đây là không cam tâm, nàng cũng coi như là hiểu rõ Phạm Ninh, càng dùng phương thức cứng rắn hắn càng không chịu khuất phục, mà dùng phương thức mềm mỏng dụ dỗ hắn ắt sẽ ngoan ngoãn giao ra tảng đá kia.
Trái với thái độ thô bạo hung ác bình thường, nàng bày ra một bộ dạng nhu mì, nhỏ nhẹ nói:
- A Ninh, ta không phải muốn miếng đá của ngươi, mỗi năm đại thọ của tổ phụ đều có đấu thạch, ta chỉ là muốn tham gia đấu thạch, sau khi đấu xong sẽ trả lại cho ngươi, một khối đá nát này, ngươi cảm thấy ta sẽ thích sao?
Lúc này lại đổi xưng hô thành A Ninh rồi, nhìn xem tiểu nha đầu này có bao nhiêu mong muốn có viên đá kia chứ.
Tuy nhiên, Phạm Ninh lại có một ý nghĩ khác, Chu Lân từng nói qua, đấu thạch được tổ chức trong quy mô khép kín, người ngoài không thể vào được, tiểu nha đầu này muốn tham gia đấu thạch, đối với mình ngược lại là một cơ hội.
Nghĩ vậy, hắn ra vẻ trầm ngâm thật lâu mới chậm rãi nói:
- Viên đá có thể cho ngươi mượn nhưng ta có một điều kiện.
- Tiểu tử thối, ngươi như vậy mà lại muốn ra điều kiện với ta?
Chu Bội buột miệng nói ra, nàng bỗng nhiên tỉnh ngộ, đang phải mềm mỏng với hắn, bèn hậm hực nói:
- Ngươi nói đi, điều kiện gì?
- Ta cũng muốn tham gia đấu thạch, ngươi dẫn ta đi theo, đây chính là điều kiện.
Chu Bội trong lòng thở phào, khua tay vui sướиɠ nói:
- Vậy chúng ta một lời đã định, sau khi trở về ta sẽ sai người mang thiệp mời đến cho ngươi.
***
Hôm nay học sinh tham gia vòng thi thứ hai không nhiều, tổng cộng chỉ có sáu học sinh, đại biểu cho ba học đường dự thi.
Học đường Diên Anh, học đường thuộc Huyện học, học đường Trường Thanh, đây là ba học đường có kết quả thi đấu vượt trội nhất ở vòng thi thứ nhất.
Tuy rằng bọn họ chỉ là đội phụ, nhưng thực lực không hề yếu, thậm chí còn vượt qua đội chính, như học đường Trường Thanh, bọn họ chính là cho người đứng thứ nhất và thứ nhì kỳ thi liên kỳ đặt ở trong đội phụ.
Hôm nay học sinh tuy ít, nhưng giám khảo lại nhiều, tổng cộng có sáu vị giám khảo, giám khảo trưởng tên là Trương Nhược Anh, là một vị trưởng lão khoảng sáu mươi tuổi, cũng là một trong bốn vị giáo sư đứng đầu Huyện Học.
Ngoại trừ giám khảo ra, người dẫn đội của ba học đường được cho phép dự thính, nhưng không được có bất kỳ hành động nhắc nhở nào hết, nếu không sẽ bị xem là gian lận.
- Cuộc tỉ thí hôm nay liệu có xảy ra bất công không?
Chu Bội liếc sơ qua chỗ ngồi được sắp xếp trước, sáp lại Phạm Ninh nhỏ giọng nói:
- Ngươi làm sao nhìn ra được?
- Ngươi nhìn sắp xếp chỗ ngồi sẽ biết, không ngờ lại cho học đường thuộc Huyện học sắp ở trung tâm, theo như ta được biết, rất nhiều giáo sư Huyện Học đều đã dạy qua bọn họ.
Phạm Ninh nhìn hai tuyển thủ của học đường thuộc Huyện học, hai người này bộ dạng khá to con, ít nhất cũng khoảng mười hai tuổi, hai người đều mặc trang phục sĩ tử màu trắng, đầu đội bình cân, nhìn từ dáng lưng, gần như đã là người trưởng thành rồi.
Hai người có ưu thế sân nhà, trên mặt đều hiện lên một vẻ đắc ý, vênh váo liếc nhìn các học sinh của hai học đường còn lại.
Hôm nay học đường Diên Anh ngồi ở chỗ ngồi số ba, đối diện là học đường Trường Thanh và học đường thuộc Huyện học, hai học sinh của học đường Trường Thanh đều có chiều cao khiêm tốn, dáng người thấp bé, làn da trắng nõn, thanh tú như hai tiểu nương tử, cùng mặt đồng phục sĩ tử màu xanh.
Từ lúc vào cửa cho đến thời điểm hiện tại bọn họ đều rất yên tĩnh.
- Reng! Reng!
Tiếng chuông chính thức bắt đầu cuộc tỉ thí vang lên, hai vị dẫn đội đang nói chuyện ngoài cổng vội vàng trở lại chỗ ngồi.
Lúc này, chủ khảo Trương đứng lên, ánh mắt nghiêm nghị lướt một vòng, rồi mới chậm rãi nói:
- Quy tắc mọi người đều đã biết, ta không cần lãng phí thời gian nữa, không bằng hôm nay sẽ nói rõ một chút, bởi vì hôm nay tiên phong của cả ba học viện đều có mặt ở đây, cho nên ta hi vọng giữa tiên phong và học sinh không trao đổi dưới bất kì hình thức nào, nếu bị phát hiện gian lận sẽ ảnh hưởng đến thành tích cuối cùng trong trận đấu lần này của học đường đó.
Quan chủ khảo nhắc nhở xong, liền nói:
- Bắt đầu đi! Lượt bốc đề đầu tiên.
Đồng tử phát đề cầm một ống thăm đi lên phía trước, mỗi học đường đều rút một thẻ.
Chu Bội vén tay áo lên, lộ ra cổ tay trắng nõn như ngó sen, nàng phải mất một hồi lâu mới rút ra một thẻ.
- Nhìn xem hôm nay vận khí như thế nào?
Nàng cười hì hì đem lá thăm đưa đến cho Phạm Ninh.
Phạm Ninh chậm rãi mở đề ra, mắt sáng lên, cười nói:
- Lại là một câu đố!
- Để ta xem thử!
Chu Bội nhanh chóng tiến lên phía trước, thò người tới để xem, thật đúng là một câu đố, nàng lập tức tươi cười rạng rỡ.
- Hôm nay bản nha nội vừa xuất quân đã thắng ngay trận đầu, bắt sống được một tên gián điệp của quân địch!