Bác gái cả của nhà họ Diệp tuổi cũng không còn trẻ nữa, nhưng thân hình vẫn giữ được rất tốt, trên mặt bà ta bôi một lớp trang điểm đắt đỏ, trong điệu bộ thỉnh thoảng để lộ ra sự tao nhã khi còn trẻ.
Lúc còn trẻ bà ta là một cô gái đẹp, nhưng nhà lại rất nghèo, là bạn học đại học với bác cả, do có bằng đại học của trường danh tiếng nên sau khi tốt nghiệp gả cho bác cả, được nhà họ Diệp chấp nhận.
Mặc dù bác gái cả không xứng với bác cả, nhưng lão gia cân nhắc bác gái cả có bằng cấp tốt, anh hùng không hỏi xuất thân, chỉ cần bà ta có thể giúp quản lý việc kinh doanh của nhà họ Diệp.
Bác gái cả cũng không phụ sự kì vọng của lão gia, mấy năm nay quản lý nhà họ Diệp đâu vào đấy.
Mà bởi vì bác gái cả biết ăn biết nói, luôn được lão gia yêu quý, bà ta cũng giúp cả đám người của nhà mẹ đẻ bà ta đổi đời, trèo được tới giới thượng lưu ở thành phố Minh Hải.
Bây giờ họ hàng bên nhà bác gái, kém nhất cũng lái xe BMW 5-Series, có căn nhà hơn một trăm mét vuông ở con đường phồn hoa, ai nấy đều có thể mặc vest, làm người có máu mặt.
Bố của Từ Đào biết, tất cả những điều này đều không thể không kể đến sự chiếu cố của nhà họ Diệp, nếu như không có nhà họ Diệp, nhà họ Từ bọn họ chẳng là cái gì cả.
Lão gia muốn trừng trị Từ Đào, ông ta làm sao dám nói chữ “không”.
Cho dù trong lòng có trăm nghìn lần không phục, ông ta vẫn tát thật mạnh khiến Từ Đào ngã xuống gầm bàn. Nếu như ông ta không làm gì đó, để trong lòng lão gia sinh ra ác cảm với bác gái cả, chức gia chủ của Diệp Thiên Tứ sau này cũng sẽ bị chuyện lần này làm liên lụy.
“Súc sinh, mày nằm dưới đất giả chết làm gì? Đánh có đau không? Mỗi cái tát này mà đã lơ mơ rồi sao? Mau cút ra ngoài cho tao, Vương thiếu gia vừa mới bị mày đắc tội, còn chưa hả giận. Nếu như tâm trạng của cậu ấy không tốt, vụ làm ăn của nhà họ Diệp sẽ không có cách nào làm tốt cả, cậu ấy không thể nói chuyện kinh doanh với mọi người. Muốn trách, chỉ có thể trách mày không có năng lực, bị Vương Hi người ta vượt mặt!” Bố của Từ Đào lớn tiếng nói.
“Toàn là người giỏi diễn.” Trần Lan lạnh lùng nhìn.
“Chuyện của Từ Đào lát nữa xử lý, tôi nói về chuyện kinh doanh cho mọi người trước đã nhỉ.” Vương Hi đột nhiên châm một điếu thuốc, nói.
Cũng không để ý phản ứng của mọi người thế nào, anh bắt đầu nghiêm túc nói với mọi người: “Đầu tiên, tôi có thể giành được vụ làm ăn của tập đoàn Lam Thiên, chắc chắn là có mối quan hệ riêng với Phùng Uyển, chúng tôi là bạn tốt quen biết rất nhiều năm rồi. Nhưng cho dù quan hệ có tốt đến đâu, tất cả đều phải làm theo việc công, cô ấy tin tưởng vào năng lực của tôi, chứ không chỉ nhìn vào quan hệ của tôi. Cho nên dự án của tập đoàn Lam Thiên lần này, chúng ta nhất định phải làm tốt, tuyệt đối không thể có bất cứ sai sót nào.”
“Hiện trường cụ thể như thế nào hôm qua tôi và Khinh Tuyết đã xem qua rồi, công trình rất lớn, trong vòng một tháng muốn làm xong rất khó. Phùng Uyển muốn việc buôn bán được triển khai vào mùa du lịch tháng tám, còn chúng ta muốn theo kịp vào tháng tám, thì nhân công và các loại giá thành nguyên vật liệu đều rất cao. Tôi dự tính lợi nhuận mà dự án này đem lại không cao, chỉ có khoảng hai trăm năm mươi triệu.”
“Nhưng đây là một sự khởi đầu tốt, bởi vì nhà họ Diệp chúng ta nhận được một dự án lớn thế này, có thể thể hiện thành tích ra bên ngoài, đã từng nhận dự án lớn kiểu này, sau này có đàm phán các dự án tương tự cũng dễ hơn rất nhiều. Đây là một vòng tuần hoàn tốt, việc làm ăn của nhà họ Diệp chúng ta sẽ chỉ càng làm càng lớn, không thể càng làm càng nhỏ đi được. Tôi dự tính, làm xong mối làm ăn này, nhà họ Diệp chúng ta có thể bước vào gia tộc hạng hai của thành phố Minh Hải, chỉ cần nhà họ Diệp tốt, tất cả họ hàng nhà họ Diệp chúng ta sẽ không thiếu lợi lộc.” Hai mắt Vương Hi rực sáng, lặng lẽ nhìn tất cả mọi người, nói.
“Đôi mắt của Vương Hi sao lại như người bình thường vậy, sáng lấp la lấp lánh?” Có người họ hàng nói nhỏ.
“Cháu nói rất hay, nhưng cụ thể chúng ta phải làm thế nào đây?” Lão gia đặt câu hỏi.
“Đầu tiên là vấn đề về tiền, chúng ta tiếp nhận mối làm ăn của tập đoàn Lam Thiên, nhân công và vật liệu thời gian đầu đều do chúng ta tự bỏ ra. Không quan trọng, tiền trong tay chúng ta không đủ, bên vật liệu có thể xin nợ trước, nói chúng ta một tháng sau trả, tiền đội công trình cũng có thể chưa thanh toán vội, đợi làm xong, nghiệm thu xong rồi thanh toán.”
“Nhà họ Diệp chúng ta có Diệp Dục Hàn là mặt dày nhất, những việc thế này để anh ấy làm đi.” Vương Hi nói.
“Được.” Diệp Dục Hàn sắc mặt hơi khó coi.
“Tiếp đó là giám sát công trình, nhà họ Diệp chúng ta có Diệp Thiên Tứ nóng tính nhất, dám mắng người, việc này để anh ấy làm tốt nhất.” Vương Hi nói.
“Được.” Diệp Thiên Từ nén lửa giận trong lòng.
“Quan trọng nhất là thiết kế, Phùng Uyển làm việc nghiêm túc, theo đuổi sự hoàn mỹ, công trình bình thường, cô ấy chắc chắn là nhìn không vừa mắt, việc này để Khinh Tuyết làm, lập tức tìm một đội ngũ nhà thiết kế xuất sắc, chuẩn bị mười lăm bản vẽ, xác nhận với bên phía tập đoàn Lam Thiên.” Vương Hi nói.
“Được.” Diệp Khinh Tuyết khẽ gật đầu.
“Vẫn còn một việc khá phiền phức, trong tay nhà họ Diệp chúng ta vẫn còn mấy dự án, trước đây đều đã xác định xong xuôi với người ta rồi, đột nhiên nhận được dự án lớn của tập đoàn Lam Thiên, khó trách có chút không xoay xở kịp, nhưng cũng không thể bỏ bê dự án của người ta được, cho nên những dự án này phải nhờ đến các bậc cha chú rồi.” Vương Hi nói.
“Nhất định rồi, chỉ cần các con làm tốt dự án này, những dự án khác bọn bố ôm hết, nhất định không để cho các con phải lo lắng.” Diệp Sơn nói.
“Còn về Từ Đào, anh ta là phó giám đốc công ty chúng ta nhỉ? Nói chuyện làm việc đều không có trình độ, thực lực và chức vụ không tương đồng, trước tiên bãi chức, cho làm công nhân ở phố ẩm thực, khi nào năng lực được trui rèn ổn rồi thì khi ấy mới đảm nhiệm chức phó giám đốc.” Vương Hi nói.
“Đây là cậu đang thừa nước đυ.c thả câu, chức vụ trong công ty nhà họ Diệp, từ lúc nào đến lượt cậu sắp xếp!” Mẹ của Từ Đào đứng lên.
Muốn trở thành phó giám đốc của nhà họ Diệp, là điều vô cùng khó khăn. Có bên bác gái cả bao che, bà ta mới sắp xếp cho Từ Đào lên chức phó giám đốc. Bên Từ Phi trước giờ vẫn chỉ là tổ trưởng. Diệp Khinh Tuyết cho dù là cháu ruột của lão gia, bây giờ cũng chỉ là một tổ trưởng nhỏ. Vì lợi ích bên phía bác gái cả, bố của Từ Đào có thể tát Từ Đào cho mọi người xem, nhưng trong lòng bọn họ đều biết rõ, nếu như chức phó giám đốc của Từ Đào bị bãi bỏ, muốn làm trở lại thì sẽ rất khó.
Từ Đào là phó giám đốc của nhà họ Diệp, không chỉ là tiền kiếm được nhiều, mà còn đại diện cho bên bác gái chiếm trung tâm quyền lực của công ty.
“Tôi mặc dù họ Vương, ở nhà họ Diệp chỉ là người ngoài, nhưng ít nhất cũng ở rể nhà họ Diệp, là con rể của nhà họ Diệp, kể từ ngày lấy Diệp Khinh Tuyết, đã xác định nhà họ Vương không cần tôi nữa, tôi chính là người của nhà họ Diệp. Còn bà, đến họ Từ bà còn chẳng phải, là vợ của anh của bác gái cả, đếm sơ quan hệ cũng sắp ngoài cả ba đời rồi, nhà họ Diệp từ lúc nào đến lượt người ngoài như bà khua chân múa tay?” Sắc mặt Vương Hi đột nhiên u ám, lạnh lùng nhìn mẹ của Từ Đào, nói.
“Mày là cái thá gì, dám nói chuyện với tao như thế?” Mẹ của Từ Đào kinh ngạc nhìn Vương Hi.
“Tôi là cái thá gì? Tôi lập công cho nhà họ Diệp, hợp đồng của tập đoàn Lam Thiên này, trên đây còn giấy trắng mực đen, công trình lần này do Vương Hi đích thân chủ trì, còn bà là cái thá gì, có tư cách gì nói chuyện với tôi?” Vương Hi nhanh chóng đứng lên, đập mạnh lên bàn.
“Mày, mày không biết trên biết dưới?” Mặt của mẹ Từ Đào biến sắc, nằm mơ cũng không nghĩ tới Vương Hi dám bật lại như vậy.
Thằng này bị điên rồi sao?
Cho dù trong lòng hắn có chất chứa bao nhiêu lửa giận đi nữa, cũng nên kiêng dè thể diện của đại gia tộc chứ, một bậc con cháu mà lại dám làm nhục bà trước mặt mọi người.
“Vương Hi tôi không biết trên biết dưới, nhưng lời tôi nói lời nào có lý lời đó. Cũng được, bà dựa vào vai vế lớn, xem thường tôi đúng không? Hợp đồng này tôi không quản nữa, chúng ta đền tiền cho tập đoàn Lam Thiên đi, nhà họ Diệp từ nay khuynh gia bại sản, chúng ta cùng chết.” Vương Hi lấy ra điếu thuốc từ trên người, châm lửa, đập hộp thuốc trên bàn cái “phịch”.
Cả phòng hội nghị tĩnh lặng, tất cả mọi người đều nhìn Vương Hi không nói gì.
Các gia tộc lớn xem trọng lễ nghĩa, Vương Hi ngang nhiên chống đối mẹ của Từ Đào, trong mắt lão gia thấy hoàn toàn không ổn, đây là biểu hiện ngang ngược, có được một chút yêu thương liền coi trời bằng vung, cho dù anh ta có lập công lao lớn hơn nữa cho nhà họ Diệp, lão gia cũng không nhịn được mà ghét bỏ anh ta.
Lão lặng yên nhìn Vương Hi, sắc mặt không ngừng biến đổi.
Không chỉ là lão gia, ngay cả sắc mặt Trần Lan và Diệp Sơn nhìn Vương Hi cũng thay đổi, có hơi không biết trên biết dưới rồi, cậu ta dám đối xử như vậy với mẹ của Từ Đào, có khi ngày nào đó cũng dám đối xử với bọn họ như vậy.
Họ biết, hai năm nay Vương Hi đã nhẫn nhịn quá nhiều, bây giờ đắc thế, nói không chừng sẽ xử lý hết một lượt tất cả bọn họ.
“Thôi đi, cứ làm như lời Vương Hi nói, ta có hơi mệt rồi, về nhà ngủ đây. Từ bây giờ trở đi, cả tập đoàn Diệp Thị toàn lực phối hợp với Vương Hi, tất cả mọi việc lớn nhỏ đều do Vương Hi xử lý, các anh chị đừng có mà chọc giận nó, nó muốn động đến ai, ta cũng không cản được.” Sau khi yên tĩnh một lúc lâu, lão gia mới từ từ đứng lên.
Nghĩ tới mắt Vương Hi đột nhiên trở lên sáng quắc, lão đoán mắt của Vương Hi chắc là đã chữa khỏi rồi.
Nói cho cùng vẫn là nhân vật hung bạo, chỉ cần cho cậu ta một chút thế lực, cậu ta liền khuếch trương nhanh chóng đến nỗi không ai có thể cản được bước. Chẳng trách nhiều người sợ cậu ta đến thế, luôn dè dặt cậu ta.
Nhà họ Diệp sau này, chắc là sẽ sóng to gió lớn đây, lão không kìm được Vương Hi, cũng không phải đối thủ của Vương Hi, lão nhận thua…