Tuổi Thẩm Giai Dao không lớn, theo học đại học được một nửa liền bỏ học giữa chừng, vẫn luôn muốn gia nhập vào giới người giàu tại thành phố Minh Hải, mơ tưởng muốn gả cho một phú hào gia tài trên trăm triệu.
Cô ta còn trẻ, trên mặt thỉnh thoảng sẽ có mụn dậy thì.
Cô nghe hiểu ý tứ của Vương Hi, lập tức che lại chỗ mụn lộ ra trên mặt, dùng ánh mắt hoảng sợ nhìn Vương Hi.
“Bây giờ cô đã bằng lòng làm việc cho tôi chưa?” Vương Hi mỉm cười hỏi.
“Ừ!” Thẩm Giai Dao không ngừng gật đầu như gà mổ thóc.
“Thành phố Minh Hải ở đâu thích hợp để mở phố ẩm thực, những vị trí này tôi đều đã xem qua, nếu tôi đoán không sai, Phùng Uyển giành được nhất định là đường Kiến An của thành phố Minh Hải, trong thành phố còn có hai địa điểm có thể làm phố ẩm thực, đường Kiến Ninh và Kiến Bình, bây giờ cô đến thành phố nói muốn làm dự án, cô nói cô là người của nhà họ Hàn, muốn làm phố ẩm thực ở đường Kiến Ninh.” Vương Hi nói.
“Nếu tôi làm thành công phố ẩm thực, anh cho tôi bao nhiêu tiền?” Thẩm Giai Dao nghĩ ngợi rồi hỏi.
“Năm trăm triệu.” Vương Hi nói.
Nghe lời nói của Vương Hi, Thẩm Giai Dao lập tức hít sâu một hơi, đôi mắt xinh đẹp lặng lẽ nhìn Vương Hi hồi lâu, suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên nhẹ nhàng nhón chân hôn lên mặt Vương Hi: “Anh rể, tôi cũng muốn gả cho anh!”
“Làm gì thế?” Vương Hi lập tức mất hứng, dùng sức lau mặt.
Cảm thấy tay có chút dính, là son bóng của Thẩm Giai Dao.
“Thật sự là quá thích anh rồi!” Thẩm Giai Dao lại ôm Vương Hi thật chặt một lúc, khiến Vương Hi cảm nhận được chỗ nhấp nhô trên quần áo của cô, sau đó liền hân hoan trốn đi.
Vương Hi không lên tiếng, chỉ là lặng lẽ nhìn bóng lưng của Thẩm Giai Dao, trong lòng nghĩ ai bảo cô uy hϊếp tôi, mệt chết đồ ngốc nhà cô.
“Mắt đã mù rồi, lại còn có tâm tư này nọ, cũng không biết một số người suy nghĩ như thế nào. Nếu tôi là người này, nhất định muốn tìm một khối đậu hũ đập đầu chết đi cho xong, tránh làm mất mặt nhà họ Diệp.” Một giọng nói lạnh lùng bỗng nhiên truyền tới.
Vương Hi nhìn hướng chủ nhân của giọng nói, là anh cả của nhà họ Diệp Diệp Thiên Tứ.
Diệp Khinh Tuyết có hai người anh họ, anh hai Diệp Dục Hàn ngạo nghễ hống hách, thích ức hϊếp con gái trong nhà. Mà Diệp Thiên Tứ hoàn toàn là một tên khốn, hắn ta và Hàn Thiếu Kiệt là cùng một loại người, chỉ là không có tiền và vốn để điên cuồng như Hàn Thiếu Kiệt. Hắn ta vẫn luôn che dấu dã tâm sâu trong lòng của mình, giống như một con rắn độc ẩn mình tại nhà họ Diệp, chỉ cần có người làm ảnh hưởng tới lợi ích của hắn ta, hắn sẽ đột nhiên từ trong bóng tối xuất hiện và cho một đòn chí mạng.
“Nếu mắt đã mù rồi, không nhìn thấy gì, đương nhiên là muốn hưởng thụ cuộc sống. Thế nhưng không giống một số người tính cách u ám, ai gặp cũng ghét.” Nhớ tới hai năm nay Diệp Thiên Tứ gây sức ép với bản thân mình, Vương Hi cười cười châm biếm lại.
“Cậu dám nói như vậy với tôi?” Ánh mắt của Diệp Thiên Tứ lập tức thay đổi.
“Anh dám động vào tôi?” Vương Hi lạnh lùng nhìn vào đôi mắt Diệp Thiên Tứ.
Ở đây là địa bàn của tập đoàn Lam Thiên, camera giám sát vẫn luôn theo dõi hành lang. Nếu Diệp Thiên Tứ cùng Vương Hi xảy ra xung đột gì, bọn họ lập tức sẽ bị vệ sĩ của tập đoàn Lam Thiên mời ra ngoài. Hạng mục đấu thầu lần này rất quan trọng với nhà họ Diệp, Diệp Thiên Tứ nghĩ tới nếu như trì hoãn việc quan trọng, nhất định sẽ để lại ấn tượng rất xấu trong lòng lão gia, bèn một mặt âm độc nhìn chằm chằm Vương Hi.
“Bà xã, còn mấy tiếng nữa mới bắt đầu, không bằng chúng ta đi dạo quanh đây một lát đi.” Vương Hi cười cười đi về hướng Diệp Khinh Tuyết.
“Tôi không có nhã hứng như anh.” Diệp Khinh Tuyết chau mày, cúi đầu chuẩn bị tài liệu.
“Tức giận rồi?” Vương Hi ngạc nhiên hỏi.
“Không có.” Diệp Khinh Tuyết đáp.
“Giai Dao cô nhóc đó chỉ đùa giỡn cùng tôi thôi.” Vương Hi nói.
“Thật sự không tức giận, hôm nay áp lực của tôi rất lớn.” Diệp Khinh Tuyết nói.
Vương Hi chăm chú nhìn dáng vẻ nghiêm túc xem tài liệu của Diệp Khinh Tuyết, để thuận tiện xem tài liệu, Diệp Khinh Tuyết cố tình buộc tóc đuôi ngựa, để lộ ra phần cổ cùng xương quai xanh hấp dẫn người khác không tả được. Tuy rằng miệng cô không nói là tức giận, và vẫn đang nghiêm túc xem tài liệu, Vương Hi vẫn nhìn ra được là cô giận rồi.
Cô em vợ này của anh từ xưa tới nay vẫn luôn hoạt bát, trước giờ cũng chẳng khách sáo với người anh rể như anh, vừa rồi không ít người thấy được dáng vẻ thân mật của họ.
“Đừng giận dỗi nữa.” Nghĩ một chút, Vương Hi nhéo nhẹ khuôn mặt tròn trịa của Diệp Khinh Tuyết.
Diệp Khinh Tuyết vẫn không để tâm tới Vương Hi.
“Anh cả, Vương Hi dạo này có chút ngạo mạn.” Diệp Dục Hàn bước tới bên người Diệp Thiên Tứ lạnh lùng nói.
“Một tên phế vật mù lòa mà thôi, sớm muộn cũng sẽ đá hắn ta ra khỏi nhà họ Diệp.” Vẻ mặt Diệp Thiên Tứ âm u lạnh lẽo nhìn Vương Hi.
“Có thể là gần đây mợ ba có chút coi trọng Vương Hi, đè nhuệ khí của cậu ta xuống thì tốt, buổi đấu thầu hôm nay của tập đoàn Lam Thiên, không ít công ty có thực lực đến, nhà họ Diệp chúng ta chưa hẳn đã giành được dự án này. Mà cho dù Vương Hi có năng lực giành được dự án này, chúng ta cũng phải gây rối, khiến Vương Hi không lấy được. Tính cách của mợ ba có lẽ cậu cũng biết, rất coi trọng lợi ích, mợ ấy tưởng rằng Vương Hi là vạn năng, nếu lần này Vương Hi không giành được dự án, ngày tháng sau này của hắn ta nhất định không tốt đẹp gì.” Diệp Dục Hàn cười đểu một tiếng.
“Cách này không tồi.” Diệp Thiên Tứ cười.
Theo như bọn họ thấy, hai người họ tuyệt đối không có năng lực giành được dự án hôm nay, có rất nhiều công ty có thực lực cạnh tranh với bọn họ. Nhưng Vương Hi không giống vậy, cho dù mắt anh mù rồi, anh có còn một chiếc miệng khéo nói, đặc biệt là Diệp Dục Hàn, hắn ta từng chứng kiến qua cảnh Vương Hi cướp mối làm ăn của mình thế nào.
Bọn họ không có tự tin làm được, nhưng Vương Hi lại có xác xuất cao giành được dự án. Bởi vậy nếu bọn họ đã không đạt được thì cũng sẽ không để Vương Hi có được, nhất định phải giở trò xấu gì đó với anh.
Có thể Diệp Khinh Tuyết ghen rồi, cả buổi chiều đều không nói chuyện với Vương Hi.
Đến bốn giờ chiều, hành lang chật chội toàn người bỗng nhiên nhường ra một con đường, Phùng Uyển tới rồi.
Cô gái này mới chỉ 23 tuổi, làn da trắng nõn, diện mạo tinh tế, dáng người cân đối, không cao không thấp, mặc trên người đều là nhãn hiệu nổi tiếng quốc tế, lúc đi về hướng phòng họp bên cạnh dẫn theo một nhóm lớn trợ lý, tự có khí chất của một đại tiểu thư.
Sau khi Phùng Uyển cùng nhóm trợ lý dẫn đầu tiến vào phòng hội nghị, người đến tham gia buổi đấu thầu lập tức tràn vào, vội vàng cướp lấy chỗ ngồi. Diệp Thiên Tứ và Diệp Dục Hàn đồng thời giành được vị trí ngồi tốt nhất, Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết không thích tranh giành cùng mọi người, lúc bước vào đã không còn chỗ nữa.
Vương Hi cũng không quá để tâm tới dự án này, bên kia anh có một dự án vài trăm triệu cùng một tỷ sắp bắt đầu rồi, căn bản không coi trọng loại dự án nhỏ cấp độ chục triệu này.
“Một lúc nữa tôi phát biểu trước, đừng tranh với tôi.” Diệp Thiên Tứ lạnh lùng nói với Diệp Dục Hàn
“Tuy rằng anh là anh cả của em, làm em hai như em phải nghe lời anh nhưng vụ kinh doanh lần này có thể ảnh hưởng tới tương lai của em tại nhà họ Diệp sau này, nếu anh giành được việc kinh doanh, liền ảnh hưởng tới tương lai của em, người đứng đầu nhà họ Diệp, em cũng muốn làm, anh cả anh đừng quá bá đạo.” Diệp Dục Hàn đáp.
“Cậu muốn giành với tôi?”- Diệp Thiên Tứ nói.
“Tất nhiên là muốn rồi.” Diệp Dục Hàn nói.
“Dự án lần này có tự tin không?” Cuối cùng Diệp Khinh Tuyết cũng nói chuyện với Vương Hi.
“Không nhiều.” Vương Hi ăn ngay nói thật.
Nói về sức mạnh tên tuổi, hôm nay bọn họ không thể so bì được với rất nhiều công ty. Sức ảnh hưởng của nhà họ Diệp lớn bởi trong nhà có nhiều họ hàng, không phải là bởi danh tiếng của chất lượng hàng hóa.
“Đại tiểu thư, buổi đấu thầu dự án phố ẩm thực Thiên Lam lần này, bắt đầu từ dự án nào đầu tiên?” Một trợ lý nam đứng bên cạnh Phùng Uyển nhỏ giọng hỏi.
“Đưa tất cả cho anh ta.” Đôi mắt Phùng Uyển bình tĩnh.
“Ai ạ?” Nam trợ lý kinh ngạc.
“Vương Hi.” Phùng Uyển ném cho Vương Hi một ánh mắt.