Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đại Tiểu Thư Tuyệt Sắc Của Tôi

Chương 22: Bảo hổ lột da

« Chương TrướcChương Tiếp »
“May mắn là hôm nay tôi bị ngã, không thể diễn thuyết tại hiệp hội thương gia, bằng không tôi thật sự không đọc nổi bài diễn thuyết đó, nhất định sẽ bị rất nhiều người cười nhạo.” Diệp Khinh Tuyết khẽ thở dài.

“Có thể tùy tiện ra vào nhà chúng ta, chỉ có người của nhà họ Diệp, tôi biết lão gia sẽ sớm giao ra quyền quản lý của công ty, lần này con cháu của nhà họ Diệp sẽ tranh giành rất gay gắt, ngay cả những bà con xa cũng muốn thử vận may, bọn họ lại có thể lén lút vào phòng thay đổi bản thảo diễn thuyết của tôi thì cũng có thể làm ra những chuyện khác, anh phải cẩn thận một chút.”

Diệp Khinh Tuyết có ý tốt nhắc nhở Vương Hi.

Vương Hi nhẹ nhàng khép mắt lại, hít một hơi thật sâu không khí mang theo mùi hương thoang thoảng trên người Diệp Khinh Tuyết.

Thì ra, ma quỷ lớn nhất tại nhà họ Diệp là Diệp Khinh Tuyết.

Đây là người phụ nữ khiến anh khó xử nhất.

Mặc dù anh không tiêu tốn quá nhiều thời gian, nhưng lại dùng tâm huyết viết ra bản diễn thuyết đó, cũng là bản diễn thuyết anh lấy làm hài lòng nhất, vậy mà lại bị Diệp Khinh Tuyết nói là rác rưởi.

Ma quỷ.

Anh cảm thấy Diệp Khinh Tuyết đúng là ma quỷ.

“Anh làm sao vậy? Không thoải mái sao?” Diệp Khinh Tuyết không hiểu cảm nhận của anh.

“Tôi đúng là có chút không thoải mái, cô ra ngoài đi.” Vương Hi dứt khoát nằm ngửa giường, không muốn để ý tới Diệp Khinh Tuyết nữa.

Lúc này, anh hoàn toàn không có hứng thú với Diệp Khinh Tuyết.

Lúc anh còn du học tại Bắc Mỹ, luận văn của anh vẫn luôn được thầy giáo tán thưởng, ngay cả tạp chí phố Wall cũng thường tìm anh làm bản thảo, thời kỳ đỉnh cao của cuộc đời anh đã gặp qua rất nhiều ông lớn của các ngân hàng Bắc Mĩ, có người từng bình luận về một ông lớn, ai có tư cách cùng ông lớn bước ra từ ngân hàng thì tương lai của người đó nhất định sẽ một bước lên mây, anh cùng vị ông lớn đó đã từng đi ra từ ngân hàng.

Một bản diễn thuyết được viết ra bởi một kì tài kinh doanh như vậy lại bị Diệp Khinh Tuyết nói là viết không ra gì.

Diệp Khinh Tuyết cũng tốt nghiệp trường đại học danh tiếng của Hoa Hạ, anh không phủ nhận thứ mà cô viết là không tốt, chỉ là thiếu khuyết một chút thực tiễn, nhưng đối với bình luận mà Diệp Khinh Tuyết vừa đưa ra, anh thực sự không muốn thảo luận thêm.

Cứ như vậy, anh kìm nén một hơi sầu muộn đọc tin tức đến sau nửa đêm, nhớ đến chuyện ban ngày suýt chút nữa xảy ra cùng Diệp Khinh Tuyết, trong lòng anh nghĩ có cơ hội vẫn nên chiếm lợi một chút từ Diệp Khinh Tuyết.

Tuy rằng ít có tiếng nói chung, nhưng chỗ tốt vẫn rất nhiều.

Mấy ngày tiếp đó không xảy ra việc gì lớn, ngày trôi qua đi vẫn luôn rất bình thường, cả nhà Diệp Khinh Tuyết đều muốn làm việc tại công ty của nhà họ Diệp, ban ngày trong nhà chỉ còn lại một mình anh, buổi tối Diệp Khinh Tuyết sẽ cùng bố mẹ thảo luận nghiên cứu một chút nghiệp vụ của công ty, anh muốn đυ.ng chạm cô một chút, nhưng Diệp Khinh Tuyết xem ra rất mệt, không có tâm trạng tương tác với anh, anh rất thức thời không quấy rầy cô.

Anh dùng tiền của Hàn Thiếu Kiệt chơi dạo chơi thị trường cổ phiếu một vòng, kiếm được hơn hai mươi triệu.

Sáng nay, lúc anh đang nằm ngủ tại nhà, điện thoại của Hàn Thiếu Kiệt làm anh thức giấc: “Ông em, mau đến tòa nhà Nhân dân trong thành phố một chuyến đi, thành phố chúng ta tổ chức một lớp đào tạo doanh nhân thời hạn trong năm ngày, chỉ cần tốt nghiệp thì cậu chính là một doanh nhân chính thức của thành phố Minh Hải, tôi đã giúp cậu đăng ký rồi.”

Bản tính Hàn Thiếu Kiệt khó thay đổi, bản chất xấu xa đã ăn sâu vào tận trong xương tủy.

Lúc hắn ta bị đánh bại khi đánh nhau với Vương Hi, đối với Vương Hi còn tính là tôn trọng, nhưng nhoáng một cái bảy tám ngày trôi qua, xưng hô giữa hai người thay đổi liên tục, trước từ thầy chuyển thành anh em tiếp đó từ người anh em lại biến thành tiểu đệ rồi.

Hắn vẫn không coi Vương Hi ra gì, mặc dù đã giao cho Vương Hi khoản tiền lớn một trăm triệu, nhưng trong đáy lòng vẫn luôn xem thường anh, chỉ coi anh là đàn em của mình.

“Được, tôi tắm xong rồi qua.” Vương Hi không để ý tới thái độ của hắn lắm.

Hôm qua anh tới bệnh viện kiểm tra một lượt, bác sĩ nói mắt của anh đã không có trở ngại gì lớn nữa, hai năm trước anh thực hiện phẫu thuật, đã loại bỏ được khối máu đông lớn trong não, chỉ là còn một ít máu đông cách dây thần kinh quá gần, bởi quá trình phẫu thuật vô cùng nguy hiểm, vì vậy những cục máu đông đó vẫn ở đó, dẫn tới việc đôi mắt anh bị mù.

Sau này anh cũng không từ bỏ chữa trị, thử nghiệm phương pháp châm cứu của đông y tại thành phố Minh Hải, kiên trì nửa năm, vậy mà mắt anh đã được chữa khỏi khỏi.

Lần này anh không đeo kính râm, mắt đã không còn sợ ánh sáng mạnh nữa, trên người vẫn mặc một chiếc áo phông cùng quần ngắn bình thường, một đôi dép tông, từ trên xuống dưới không quá một trăm tệ.

Lúc đến tòa nhà nhân dân trong thành phố báo danh, mới điền xong thông tin cá nhân, Hàn Thiếu Kiệt liền kéo anh sang một bên: “Em trai, tấm lòng của tôi với cậu không đủ?”

“Vô cùng đầy đủ.” Ở góc cầu thang, Vương Hi đẩy cửa sổ, châm một điếu thuốc.

“Bên phó thị trưởng tôi đã giúp cậu tiến cử rồi, cũng dẫn cậu đi gặp lão gia nhà họ Trần, con cháu nhà họ Trần không hiểu chuyện, dám chọc tới cậu, tôi cũng giúp cậu báo thù rồi. Cậu chẳng nói gì với tôi, tôi chủ động giúp cậu đăng kí, khiến cậu trở thành một nhà doanh nhân chính thức, sau này gia nhập vào hiệp hội các nhà doanh nghiệp. Cho dù cậu muốn làm phó thị trưởng, để bản thân có một thân phận có thể diện hơn, tôi cũng có thể làm được cho cậu.” Hàn Thiếu Kiệt cũng châm một điếu thuốc, hung hăng nói với Vương Hi.

“Sức mạnh của Hàn thiếu gia, đương nhiên tôi biết.” Vương Hi mỉm cười.

“Vậy thì tốt, chúng ta nói chút chuyện chính đi, một trăm triệu đầu tư kia của tôi, cậu giúp tôi làm như thế nào rồi? Bố tôi sắp trở về từ nước ngoài, đồ đê tiện Hàn Lâm Nhi kia biết bối cảnh sau lưng tôi không sạch sẽ, mỗi ngày đều cáo cáo tình hình cho bố tôi, giống như một con chó điên cắn chặt tôi không buông. Nếu vẫn không có chút thành tích, địa vị của tôi tại nhà họ Hàn thật sự không giữ được nữa.” Hàn Thiếu Kiệt nói.

“Đã bắt đầu khởi động rồi, nhưng mà cần chút thời gian, một trăm triệu muốn biến thành mấy tỷ, không có đủ thời gian, chẳng ai làm được? Tôi cũng không phải là thần tiên.” Vương Hi cười cười.

“Nhanh lên một chút, thời gian của tôi bên này có hạn.” Hàn Thiếu Kiệt đáp.

“Yên tâm, tôi nhất định sẽ không chơi cậu.” Vương Hi nói.

“Thoáng cái đã mấy ngày không nhìn thấy anh, tôi còn sợ cậu ôm tiền chạy mất rồi. Chẳng qua hai hôm nay nghe ngóng chút về thân phận của cậu, sau khi biết được, trong lòng vững vàng không ít.” Hàn Thiếu Kiệt lộ ra hàm răng trắng tinh của mình.

“Cậu nghe ngóng được gì về tôi?” Vương Hi nói.

“Cậu là người của nhà họ Diệp? Cô gái bị trẹo chân tại thương hội hôm đó , tên là Diệp Khinh Tuyết, cô ấy là vợ của cậu đúng không?” Hàn Thiếu Kiệt đáp.

“Đúng vậy.”

“Hai năm trước, tôi nghe nói thủ đô đột nhiên xuất hiện một vị đại thiếu gia, vì mắt mù mà cho nhà họ Diệp một phần tài trợ, đồng thời cũng lấy một người con gái của nhà họ Diệp làm vợ, vẫn luôn được gửi nuôi tại đó, vị thiếu gia đó bị gia tộc của thủ đô bỏ rơi, cuộc sống vô cùng thảm, cậu quen anh ta không?” Hàn Thiếu Kiệt hỏi.

“Rất quen.” Vương Hi đáp.

“Ít qua lại với loại phế vật đó thôi.” Hàn Thiếu Kiệt lên tiếng.

“Ừ.”

“Tôi coi thường nhất là loại gia tộc lớn đó, ỷ vào việc có vài đời truyền lại, trong tay có chút tiền nhàn rỗi, liền không biết mình họ gì nữa. Luận về thực lực, vẫn là những đại gia địa phương chúng ta, bọn họ cho dù có tiền, nhưng là phần của vài trăm người, Hàn Thiếu Kiệt tôi là con trai độc đinh, anh ta có tôn quý như tôi không?” Hàn Thiếu Kiệt nói.

“Đương nhiên là không tôn quý bằng Hàn thiếu gia.” Vương Hi nói.

“Tôi cũng không nói nhiều nữa, dù sao tôi biết được thân phận của cậu rồi, không lo cậu chạy mất nữa, cho dù cậu có chạy, nhà họ Diệp các cậu cũng chạy không thoát.” Hàn Thiếu Kiệt nói.

“Chắc chắn sẽ không chạy.” Vương Hi nói.

“Đúng rồi, người vợ kia của cậu thật là xinh đẹp, còn đẹp hơn so với minh tinh, có cơ hội dẫn cô ấy ra ngoài chơi? Tên lôi kéo đầu tư thối nhà cậu, có thể tìm được người vợ đẹp như vậy, thật sự không dễ dàng.” Hàn Thiếu Kiệt cười đểu, đấm một quyền vào ngực Vương Hi.

“Cô ấy thì xinh đẹp gì chứ, tôi cảm thấy rất xấu.” Vương Hi bĩu môi.

“Cô ấy còn không đẹp? Ngay lúc nhìn thấy tôi đã thích rồi, sớm biết nhà họ Diệp có con gái đẹp như vậy, lúc đó tôi nhất định sẽ cướp, làm gì còn đến phiên cậu, tên lôi kéo đầu tư thối nhà cậu.” Hàn Thiếu Kiệt càng nói càng hưng phấn.

“Phải.” Vương Hi cũng cười theo.
« Chương TrướcChương Tiếp »