“Hai năm nay chúng ta đã làm rất tốt ở công ty nhưng doanh thu cũng chỉ nhiều hơn năm ngoái có 15%. Nói đến công việc thì nhà bác hai mới gọi là làm tốt, ông già sắm cho nhà mình con Maybach này không hợp lý cho lắm. Hơn nữa đây rõ ràng là xe mới, mùi xe vẫn còn phảng phất đâu đây, chiếc xe này đúng là dành cho chúng ta thật sao?” Diệp Sơn có chút hồ nghi.
“…”Lão Lưu ngồi trong xe không nói năng gì cả.
“Lo nhiều thế làm cái gì? Đúng là nhà bác hai làm tốt thật nhưng mà không đến thì có tác dụng gì? Ông nhìn tôi đây, tôi thân thiết với chỗ bố mình như thế nào, chắc chắn là bố cảm nhận được lòng hiếu thảo của tôi nên tặng món quà này cho tôi. Nhà này nếu như mà không có tôi thì thật đúng là không trụ vững được.” Trần Lan đắc ý nói.
“Năng lực của bà đúng là tốt hơn tôi.” Diệp Sơn khẽ gật gật đầu.
“Í? Sau xe chỉ có thể ngồi được hai người thôi.” Trần Lan đột nhiên nhìn hàng ghế sau và nói.
“Chúng ta có bốn người, lão Lưu lái xe, mà cả xe trước sau cũng chỉ có bốn chỗ ngồi, ngồi kiểu gì bây giờ?” Diệp Sơn chau mày, cũng đã phát hiện ra vấn đề.
Ở giữa ghế sau xe Maybach có tay vịn, chỉ có thể ngồi được hai người. Chi tiết này cả Vương Hi và lão Lưu đều không nghĩ đến. Lúc này thấy rằng ghế sau của chiếc xe này chỉ có đủ chỗ ngồi cho hai người nên cả nhà Diệp Khinh Tuyết có vẻ hơi khó xử.
“Vương thiếu gia, xe này mất đến hai triệu tám nhân dân tệ đó.” Lão Lưu nháy mắt với Vương Hi.
“Số tiền còn lại anh cứ giữ lấy là được.” Vương Hi nói.
Cuộc nói chuyện giữa lão Lưu và Vương Hi chỉ có hai người họ hiểu, ý của lão Lưu là Vương Hi đưa cho ông ta ba triệu, vẫn còn dư hai trăm, và ý của Vương Hi là chỗ đó thưởng cho ông ta.
“Cho dù mắt cậu ta khỏi thì cũng không còn là thiếu gia gì nữa. Thế mà chú vẫn còn gọi cậu ta là Vương thiếu gia, cậu ta có nhận nổi không đây?” Vương Lan cười khẩy một cái rồi nhanh chóng ngồi vào một chỗ ở ghế sau xe, “tốt quá rồi, cái xe này của mình không có dư chỗ ngồi, đúng lúc không muốn cho Vương Hi đi cùng để mà mất mặt. Xem ra hôm nay Vương Hi cũng không được may mắn lắm, đã định trước là không thể đi cùng với chúng ta đến tham gia hiệp hội thương gia được rồi.”
“Để Vương Hi ngồi trên tay vịn ở giữa xe đi, dù sao chiếc xe này cũng khá rộng.” Diệp Sơn nói.
“Đây là xe ông già tặng cho chúng ta, lỡ để nó làm hỏng mất thì phải làm sao?” Sắc mặt Trần Lan liền thay đổi.
“Để tôi gọi xe vậy.” Vương Hi nói.
“Tôi đi với anh.” Diệp Khinh Tuyết nói.
“Chị Lan này, thực ra để Vương thiếu gia ngồi ở tay vịn giữa xe cũng được, chiếc xe mới này của nhà mình đủ rộng, hoặc không thì để Vương thiếu gia với anh Sơn cố nhét chung một ghế cũng ngồi được đấy.” Trán lão Lưu lấm tấm mồ hôi, ông ta thận trọng nói.
Trong lòng ông ta nghĩ thầm Trần Lan đúng là người không biết điều. Đôi mắt của Vương Hi đã có thể nhìn thấy rồi, ngày vùng dậy chỉ còn là vấn đề thời gian. Chiếc xe này là người ta mua cho mà bà ta còn không cho người ta lên xe.
“Chiếc xe mới như này nếu như làm hỏng thì phải làm sao? Khinh Tuyết muốn bắt taxi đi cùng Vương Hi thì cứ để chúng nó bắt xe đi, nổ máy đi.” Vương Lan nói với vẻ không cảm xúc.
“Chị Lan?” Lão Lưu lén nhìn Vương Hi.
“Bảo chú lái xe, chú không muốn làm nữa à?” Trần Lan ra lệnh.
Lão Lưu thấy Vương Hi gật đầu với mình nên đành phải nổ máy. Bây giờ chú ta mới làm việc cho Vương Hi mà đã nhận được bảy trăm nghìn nhân dân tệ từ Vương Hi nên trong lòng ông ta, Vương Hi đã trở thành ông chủ của chú.
“Anh đợi tôi một lát, tôi đi tìm xe.” Diệp Khinh Tuyết nhìn chiếc xe nổ máy đi bèn nhìn Vương Hi một cách bất lực.
“Chúng ta cùng đi đi.” Vương Hi nói.
Vương Hi cùng sánh vai với Diệp Khinh Tuyết đi về phía bên ngoài một tiểu khu, tay anh thi thoảng vô tình chạm phải tay Diệp Khinh Tuyết, cảm thấy tay cô rất lạnh. Bàn tay ngọc ngà của cô trắng như tuyết với những ngón tay dài, nếu như nắm bàn tay đó chắc sẽ rất thoải mái. Vương Hi do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không dám nắm tay Diệp Khinh Tuyết.
Diệp Khinh Tuyết không thích nói chuyện, họ tìm được xe và trên đường đi đến hiệp hội thương gia họ không hề nói gì cả.
Hiệp hội thương gia do nhà họ Trần tổ chức có tên gọi là Hội thảo nghiên cứu thương nghiệp thành phố Minh Hải. Địa điểm đặt tại khách sạn Shangri-La ở thành phố Minh Hải. Hội thảo lần này có đến một nửa mang tính chất quan chức và sẽ có nhiều nhân vật quan chức trong thành phố, rất nhiều doanh nghiệp của thành phố Minh Hải cũng sẽ cử những nhân vật quan trọng đến tham gia. Mục đích chính của hội thảo này cũng giống như mục đích của tiệc rượu trước đó. Mọi người sẽ ngồi lại với nhau và cùng họp bàn thảo luận xem làm thế nào để kiếm được nhiều tiền hơn trong tương lai, làm thế nào để đóng góp cho tương lai của thành phố Minh Hải.
Hình thức của hội thảo tổ chức lần này là báo cáo phát biểu, giống như là tổ chức một đại hội chính thức. Trên bục chủ tịch bày mười hai bộ bàn ghế, bên dưới là khán đài với các hàng ghế theo nấc thang. Khán đài này cũng được bố trí từ hàng đầu đến hàng cuối dựa theo thân phận và sức ảnh hưởng của từng người.
Kiểu hiệp hội thương gia này không phải người nào cũng có thể tham gia, chỉ có những người được nhà họ Trần và các quan chức mời đến thì mới được tham gia. Lúc Vương Hi và Diệp Khinh Tuyết đến thì Trần Lan và Diệp Sơn đã tới rồi. Lúc này Trần Lan đang nói chuyện với một người phụ nữ có vóc dáng tương tự như bà ta. Hai người đều mặc một bộ sườn xám mới cùng đua nhau khoe sắc. Bên cạnh họ là đám nữ doanh nhân của các doanh nghiệp nhỏ địa vị thấp hơn.
Diệp Khinh Tuyết đưa Vương Hi vào hội trường nhỏ và nhìn một lượt, bản thân nhà họ Diệp cũng không phải là tập đoàn tài chính gì lớn cho lắm mà chỉ là một gia tộc hạng ba ở thành phố Minh Hải, vì có người thân trong giới quan chức và trong nhà cũng là có vài chục triệu nên mới được coi trọng. Vương Hi thấy sau mỗi ghế đều dán nhãn tên, Trần Lan và Diệp Sơn ngồi ở hàng thứ ba, tên của Diệp Khinh Tuyết và Vương Hi ở hàng ghế cuối cùng.
Trên bục chủ tịch có tổng cộng mười hai chỗ ngồi, trên mỗi chiếc bàn đều đặt một biển tên, chỗ ngồi chính giữa là người tổ chức hiệp hội lần này, chính là gia chủ của nhà họ Trần – Trần Dũng. Bên phải ghế của Trần Dũng là phó thị trưởng, tiếp đó là thầy Vương, Hàn Thiếu Kiệt.
Vương Hi nhìn thấy hai chữ ‘thầy Vương’ thì cười không lấy làm thiện cảm cho lắm, chắc là Hàn Thiếu Kiệt mới gặp anh có một lần, ngay cả tên của anh là gì cũng không nhớ nên đặt đại một biển tên là ‘thầy Vương’ lên trên đó.
“Trách gì hai năm gần đây nhà họ Trần làm ăn ngày một tốt hơn, họ đã thoát khỏi sự cạnh tranh với nhà họ Diệp chúng ta và bước vào cấp bậc gia tộc hạng hai hàng trăm triệu tệ rồi. Họ thật biết tự tạo đà cho mình, lại dám tự mình tổ chức một hội thảo như thế này. Lúc về nhất định bố cũng phải báo cáo với ông già, nhà họ Diệp chúng ta cũng phải tổ chức một hội thảo như này, đặt biển tên của ông già nhà ta lên trên đó.” Không biết Diệp Sơn đến từ lúc nào, ông ta nói với Diệp Khinh Tuyết.
“Giá mà tôi cũng được ngồi lên trên đó thì đã tốt.” Tiếng ai rất quen thuộc cất lên, tiếp đó một cậu thanh niên đi tới.
Vương Hi cảm giác âm thanh này khá quen tai, anh dần dần nhớ ra, đó là con trai nhà bác hai của Diệp Khinh Tuyết, là anh hai Diệp Dục Hàn của cô.
“Anh Dục Hàn sớm muộn rồi cũng được ngồi trên đó thôi.” Lại có tiếng ai rất quen thuộc đưa tới, chính là em họ của Diệp Khinh Tuyết, Thẩm Giai Dao.
“Thẩm Giai Dao? Cô cũng có tư cách để bước vào hội thảo này ư?” Diệp Dục Hàn không khoái kiểu nịnh bợ của cô ta lắm, anh ta rất coi thường những bà con thân thích nghèo của Diệp Khinh Tuyết.
Cái gọi là gia tộc, có nghĩa là những người có quan hệ họ hàng gắn kết lại với nhau tạo thành một nhóm.
Tuy rằng nhà họ Diệp là gia tộc hạng ba, lý do tại sao họ có thể tạo ra sức ảnh hưởng lớn ở thành phố Minh Hải chính là vì người nhà họ Diệp rất đông, phạm vi liên quan ở thành phố Minh Hải rất rộng lớn.
Họ hàng có năng lực nhất của nhà họ Diệp đã từng là tổng thư ký của thành phố Minh Hải, họ cũng có bà con xa làm ở tòa thị chính, cũng giống như bây giờ đã kết thân với Vương Hi nên cũng có chút quan hệ dây dưa với nhà anh ở thủ đô. Nào là họ hàng thân thích của ông già, bà già, bác cả, bác hai rồi bên phía Diệp Khinh Tuyết này, có liên quan đến cả hai mươi mấy gia đình nên vô cùng phức tạp.
Của cải của nhà họ Diệp cũng chỉ có khoảng năm mươi triệu, không gọi là nhiều, nhưng họ cứ dây dưa với nhau, mỗi nhà đều có ít nhất vài triệu nên sức ảnh hưởng cũng đủ lớn rồi.
“Anh Dục Hàn này, Giai Dao đành rằng không có tư cách đến nơi này, nhưng bố của Giai Dao là thành viên của hiệp hội doanh nhân, vậy nên Giai Dao cũng có suất đi ké, đến đây xem có học thêm được gì không.” Thẩm Giai Dao vui buồn không rõ, chỉ khẽ cười nói.
“Một người bán đồ gia vị có thể vào được trong hội trường này quả là không dễ dàng ha.” Diệp Dục Hàn lạnh lùng nói.
Thẩm Giai Dao không đôi co với anh ta, chỉ lén liếc nhìn Vương Hi, trong lòng nghĩ rằng bây giờ tôi không thèm chấp với anh, đợi sau này tôi có được con ngỗng mang quả trứng vàng này, để coi tôi sẽ dạy dỗ anh như thế nào.
“Cũng được, ngồi ở hàng ghế thứ hai từ dưới lên cũng vẫn còn tốt hơn là ngồi ở hàng ghế chót.” Diệp Dục Hàn liếc nhìn chỗ ngồi trước mặt Diệp Khinh Tuyết, liếc nhìn Diệp Khinh Tuyết một cái và cười khẩy.
“Anh là phó giám đốc công ty, địa vị đương nhiên cao hơn tôi.” Diệp Khinh Tuyết hạ lông mi xuống.
Vương Hi cảm thấy điện thoại trong túi rung lên hai phát, liền cầm điện thoại lên. Là Hàn Thiếu Kiệt đang tìm anh.