Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Đại Tiểu Thư Sống Lại Nhờ Huyền Học

Chương 1

Khi Tống Thanh Hòa tỉnh lại, nàng chỉ cảm thấy trước mắt là một màu đen kịt, xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, không có bất kỳ âm thanh nào. Nàng muốn cử động tay chân, nhưng phát hiện ra mình không thể cảm nhận được cơ thể.

Mình bị liệt rồi sao?

Đây là nơi nào?

Nàng cố gắng nhớ lại ký ức của mình, nhưng chỉ có một hình ảnh hiện lên, đó là một pháp trường, ngoài ra còn có một người đàn ông không rõ mặt mũi dường như đang nói gì đó với nàng.

Hắn ta đang nói gì?

Tống Thanh Hòa cố gắng nhớ lại, cuối cùng giọng nói của người đàn ông đó trở nên rõ ràng hơn: “Tống Thanh Hòa, ta sẽ không để ngươi có cơ hội làm lại.”

Gì cơ?

Hắn ta đang nói gì vậy? Tống Thanh Hòa mở to mắt, cố gắng nhìn rõ mặt người đó, nhưng chỉ thấy nụ cười trên môi hắn ta cùng lúm đồng tiền nhạt nhòa.

Nhìn vào thế giới đen tối trước mắt, Tống Thanh Hòa mở miệng muốn kêu lên, nhưng phát hiện mình không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Không cảm nhận được cơ thể, không nghe thấy âm thanh nào khác, trước mắt chỉ là một màu đen, không thể phát ra tiếng, tình cảnh kỳ lạ này khiến Tống Thanh Hòa không có ký ức cảm thấy hoang mang.

Khi nàng đang bối rối, một làn sương mù kỳ lạ xuất hiện trong cảm nhận của nàng. Thứ đó trôi nổi không định hình, nhưng theo ý niệm của nàng mà di chuyển, như thể nó là một phần của nàng.

Tuy Tống Thanh Hòa không hiểu, nhưng cũng nhận ra làn sương mù kỳ lạ này có lợi cho nàng.

Nhắm mắt lại cảm nhận, không biết đã bao lâu, bên tai nàng dần dần vang lên tiếng bước chân. Tống Thanh Hòa mở bừng mắt, có chút vui mừng, cuối cùng cũng có người đến. Nàng dựng tai lên, lắng nghe kỹ, là ba người.

Không phải đợi lâu, ba người đó đã đến bên cạnh nàng.

“Nhìn ngôi mộ này khá lớn, cứ tưởng sẽ kiếm được một món hời, kết quả chẳng có gì đáng giá. Căn phòng chính này ngoài chiếc quan tài đá này cũng chẳng có gì khác. Đừng nói chúng ta đến đây là vô ích rồi nha?”

Người nói chuyện có khuôn mặt đầy tàn nhang, trông có vẻ bực bội. Họ đã tốn rất nhiều công sức để đào một cái hố trộm lẻn vào đây, nhưng kết quả lại chẳng thu được gì, công cốc một phen.

"Có phải bị người khác nhanh chân đến trước rồi không? Vừa nãy chúng ta còn thấy một bộ xương trong mộ, có lẽ đã bị trộm từ vài năm trước rồi.

Hơn nữa, ta thấy ngôi mộ này chỉ khoảng mười đến hai mươi năm, người thân của chủ mộ có lẽ vẫn còn sống, biết về ngôi mộ này chắc cũng không ít, có thể là ai đó trong số họ đã lấy hết đồ bên trong rồi. Nếu không thì một ngôi mộ lớn thế này, không thể nào lại chẳng có gì."

Một người đàn ông thấp bé khác vừa đồng tình vừa cầm đuốc soi khắp nơi. Không gian rộng lớn nhưng chỉ có một chiếc quan tài đá nằm ở giữa, trông có vẻ trống trải. Ánh lửa chiếu sáng bức tường gần nhất, người đó như phát hiện ra điều gì, nhanh chóng chạy đến bên tường, sau đó hoảng hốt kêu lên: “Cẩu ca, mau lại đây! Ở đây có thứ gì đó!”

Nghe tiếng gọi của đồng bọn, người mặt tàn nhang và người được gọi là Cẩu ca cũng vội vàng chạy đến. Khi nhìn thấy những hình vẽ trên tường, đồng tử của Cẩu ca giãn ra, “Đây… đây là gì?”

Trên tường được vẽ đầy những hình vẽ bằng màu đỏ, hình vẽ rất kỳ lạ, ngoằn ngoèo không rõ là gì.

Trên đó còn có chữ, Cẩu ca đã đọc qua vài cuốn sách nên cũng nhận ra một số chữ.

Hắn ta cẩn thận sờ lên những hình vẽ, như nhận ra điều gì đó liền lùi lại vài bước, nhìn toàn bộ bức tường.

Khi thấy hình vẽ hoàn chỉnh, hắn ta cảm thấy da đầu tê dại: “Đây… đây giống như là một lá bùa!”

Nhóm dịch: Nhà YooAhin