Chương 4: Kết quả phán quyết
“Cái gì!” “Không!” Nghe xong kết quả phán quyết, nhị phu nhân và tam phu nhân thất thanh hét lớn, quan binh truyền chỉ không để ý tới bọn họ, truyền chỉ xong liền xoay người rời đi.
Tổ mẫu ôm ngực ngồi bệt trên mặt đất, đại phu nhân ánh mắt mơ hồ, nhị phu nhân ngồi ngẩn ngơ, tam phu nhân mở to mắt đầy kinh ngạc, không thể chấp nhận được sự thật, các vị tiểu thư bật khóc nức nở, Lâm di nương cũng ngồi ngơ ngác bất động. Nàng không nhìn thấy biểu cảm của mình, nhưng cũng biết được, chẳng khá hơn người khác là bao.
Nàng không nghĩ tới hoàng thượng lại phán nặng như vậy, trong lòng nàng nghĩ, kết quả tệ nhất chính là cả nhà lưu đày nơi xa xôi nghèo khổ, nhưng kết quả lại là, nam nhân bị chém đầu, nữ nhân và hài tử bị bán làm nô. Hoàng thượng đây là dùng cả nhà nàng để gϊếŧ gà dọa khỉ củng cố hoàng quyền mà.
Nhìn mọi người đều đang bi thương, nàng cũng không làm khác người. Nàng vùi mặt vào trong ngực Lâm di nương, ôm lấy Lâm di nương, tùy ý nước mắt trào ra, thấm ướt áo của Lâm di nương.
Lâm di nương cũng ôm chặt lấy nàng, nghẹn ngào khóc lên, “Lão gia, hắn... Hắn không phải là quan, hắn cũng không có tham ô, tại sao lại chém đầu của hắn... Ô ô ô...”
“Phụ thân...” Nàng là thật sự bi thương, đó là phụ thân, là tổ phụ, là người thân của nàng, cùng sống trong một phủ mười mấy năm, không có tình cũng còn nghĩa, biết bọn họ sắp chết, nàng là thật sự đau lòng.
Ngày hôm sau, thừa dịp đi vệ sinh, nàng lén tìm nữ ngục tốt hỏi thăm tình huống kế tiếp của bọn họ.
“Thời gian xử trảm chưa định cụ thể là ngày nào, chuyện của các ngươi còn chưa có người tiếp nhận, ta đánh giá phải vài ngày sau mới có người tiếp nhận xử lý chuyện của các ngươi.” Nữ ngục tốt nói.
“Lý đại tỷ, khi nào có người tiếp nhận chuyện này, phiền ngươi tới báo cho ta một tiếng, lại giúp ta truyền lời kêu người tới chuộc thân cho ta và di nương, sau khi ra ngoài ta nhất định sẽ hậu tạ ngài.
Ngài biết cửa hàng may vá Mỹ Hoa trên đường Xuân Thụ sao, đó là cửa hàng của ta, sau khi ta đi ra ngoài nhất định sẽ dặn dò chưởng quầy, chỉ cần là ngài tới nhất định sẽ được giảm giá.” Nàng tung ra mồi câu, dụ nữ ngục tốt đồng ý giúp đỡ nàng.
“Được, chuyện nhỏ không tốn sức, ta sẽ lưu ý giúp ngươi.” Nữ ngục tốt dứt khoát đáp ứng. Nàng suy nghĩ cẩn thận, chuyện này đối với nàng có lợi không hại, người còn thiếu nàng nhân tình, người ta là tiểu thư nhà quan, mặc dù đã rơi đài nhưng ai mà không có hậu tay chứ, sau này lỡ như nàng cần giúp đỡ cũng tiện mở miệng.
“Vậy cảm ơn ngài nhiều, ta rời đi cũng lâu rồi cần phải trở về, Lý đại tỷ, ta đi trước.”
“Đi đi, ta cũng phải đi làm việc.”
Hai người tạm biệt xong, từng người xoay người rời đi nhưng chưa từng lén gặp mặt.
Vài ngày sau, tổ mẫu, đại phu nhân, nhị phu nhân, tam nhân và các đích tiểu thư lần lượt được người nhà tiếp đi, một số di nương và thứ tiểu thư cũng tìm được phương pháp rời đi. Quả nhiên, tới thời khắc mấu chốt mỗi người tự hiện thần thông.
“Thanh Như, chúng ta phải làm sao bây giờ, các nàng đều có người nhà chuộc thân cho, nhưng người nhà của ta ở cách khá xa, lại cũng không có tiền chuộc thân cho chúng ta, không lẽ chúng ta phải thật sự đi làm nha hoàn cho người khác sao, ta thì không sao cả, trước đây ta cũng là nha hoàn, được phụ thân ngươi để mắt tới mới thành di nương có người hầu kẻ hạ, nhưng ngươi không giống nhau, ngươi chính là tiểu thư nhà quan, sao có thể đi hầu hạ người khác được chứ.”
“Cũng do ta, nếu lúc tam phu nhân còn ở đây, ta quỳ xuống cầu xin nàng dẫn ngươi rời đi, xem ở ngươi là huyết mạch của lão gia nàng cũng sẽ dẫn ngươi rời đi, vậy ngươi không cần phải chịu khổ rồi.” Lâm di nương lo lắng nói, nói nói lại ôm nàng rưng rưng rớt nước mắt.
“Di nương, ngươi không cần lo lắng, sẽ có người tới chuộc thân cho chúng ta, ngươi không phải biết ta ở bên ngoài cùng người khác hợp tác làm ăn sao, người đó chính là đại nhi tử của bà vυ" của ta, ta đỡ nhờ người truyền tin cho hắn, làm hắn tới đón chúng ta ra ngoài. Hắn chưa tới là bởi vì ta dặn dò hắn phải chờ đến khi tổ mẫu và mấy vị phu nhân đều rời đi hết mới tới đón chúng ta.” Nàng ôm Lâm di nương, cẩn thận nói rõ sự sắp xếp của nàng cho Lâm di nương nghe.
“Ta chỉ mơ hồ biết được ngươi ở bên ngoài làm buôn bán, chuyện khác ta cũng không rõ ràng lắm.” Lâm di nương cười nói. Còn chuyện tại sao không cho người tới đón bọn họ sớm một chút, tại sao không sớm nói cho nàng sẽ có người tới chuộc thân cho bọn họ, Lâm di nương không hề hỏi. Nàng biết nữ nhi của nàng từ nhỏ đã có chủ kiến, làm việc cũng cẩn thận vững chắc, nữ nhi không nói ra tất nhiên là có đạo lý của nữ nhi, nữ nhi đã lớn, nàng phải tin tưởng nữ nhi, nàng già rồi cũng nên hưởng phúc của con cháu.
Đúng lúc này, một nữ ngục tốt đi tới cầm chìa khóa mở cửa, vừa mở vừa nói: “Lâm Như Ý, Trần Thanh Như, có người tới chuộc thân cho các ngươi, các ngươi mau đi ra ngoài làm thủ tục đi.”
“Cảm ơn ngài, cảm ơn ngài.” Lâm di nương vừa nghe thấy có người tới chuộc thân cho bọn họ liền kích động nở nụ cười, rối rít cảm ơn.
“Chúc mừng các ngươi, các ngươi ra ngoài đi, ta đưa các ngươi đến chỗ làm thủ tục, sau đó còn phải đi truyền lời cho những người khác nữa.” Nữ ngục tốt cũng cười chúc mừng bọn họ.
“Được được, chúng ta đi liền.” Lâm di nương nói xong liền lôi kéo nàng bước nhanh ra ngoài.
Nữ ngục tốt đưa bọn họ tới chỗ làm thủ tục, bàn giao cho người tiếp nhận xong liền xoay người rời đi, cũng ở chỗ này nàng được Lý đại tỷ, người đã giúp nàng truyền lời nhắn ra ngoài, nàng khẽ gật đầu cười với Lý đại tỷ, sau đó đi theo người tiếp nhận tới khu vực xử lý thủ tục.
Vừa tới nơi liền nhìn thấy Đinh Minh Phú, đại nhi tử của bà vυ" của nàng đứng ngoài cửa phòng trông mong nhìn về phía nàng. Khi nhìn thấy nàng liền kích động muốn chạy đến, nàng nhanh chóng đưa mắt ra hiệu làm hắn bình tĩnh lại, hai người quen biết nhau nhiều năm, nàng vừa ra hiệu hắn liền hiểu ý, lập tức trở nên đứng đắn ổn trọng, đứng ở cửa chờ nàng và Lâm di nương đi tới.
Nàng và Lâm di nương đi theo phía sau người tiếp nhận, ba người đi thẳng vào trong phòng, khi đi ngang qua Đinh Minh Phú nàng gật đầu cười với hắn, hắn cũng xoay người đi vào theo.
Hai người vừa định nói chuyện liền nghe thấy quan viên xử lý thủ tục hô to: “Người mua Lâm Như Ý và Trần Thanh Như đến giao tiền xử lý thủ tục.”
Đinh Minh Phú lập tức trả lời: “Đến ngay.” Khi hắn muốn xoay người đi làm thủ tục, nàng kéo hắn lại hỏi: “Tốn bao nhiêu tiền?”, hắn biết nàng có tiền, cũng không hề khách sáo mà nói thẳng: “Mỗi người một trăm lượng bạc, hai người hai trăm lượng bạc.” Nàng cũng không nhiều lời, giả vờ từ trong tay áo, thực chất là từ trong không gian lấy ra hai tờ ngân phiếu một trăm lượng đưa cho Đinh Minh Phú, thúc giục hắn mau chóng đi xử lý thủ tục.
Lâm di nương thấy nàng từ trong người lấy ra ngân phiếu thì có chút kinh ngạc, nhưng cũng không hỏi gì, lôi kéo nàng ngồi xuống ghế, lại từ bình nước trên bàn rót hai ly cho hai người bọn họ, Lâm di nương vừa uống nước vừa thường thường nhìn về phía Đinh Minh Phú đang làm thủ tục, dáng vẻ có chút đứng ngồi không yên, có thể thấy được Lâm di nương đối với việc đi ra ngoài có bao nhiêu khát vọng.
Một lát sau, Đinh Minh Phú cầm hai giấy bán thân của Trần Thanh Như và Lâm di nương đi đến chỗ hai người đang ngồi. Vừa đi đến trước mặt Trần Thanh Như liền lập tức đưa giấy bán thân cho bọn họ, Trần Thanh Như cũng không khách sáo lập tức cầm lấy.
“Thật tốt quá, chúng ta được tự do rồi, đi, đi thôi, ta không muốn ở lại đây thêm một khắc nào nữa, ta chán ghét nơi này.” Lâm di nương vui mừng kích động nói.
Nàng bật cười kéo tay Lâm di nương nói: “Di nương, chúng ta đi thay đồ trước đã, không lẽ ngươi muốn mặc quần áo tù nhân đi ra ngoài sao. Ta có nhờ Đinh đại ca mang theo quần áo và trang sức tới, chúng ta thay quần áo xong lại trang điểm chải chuốt một chút rồi hãy đi ra ngoài, được không?”
“Đúng đúng, nên thay quần áo rồi lại đi ra ngoài, nếu bị người bên ngoài nhìn thấy chúng ta mặc quần áo tù nhân, sợ là chúng ta sẽ bị nước miếng của bọn họ đuối chết mất. Vẫn là các ngươi tuổi trẻ suy nghĩ chu đáo, quần áo đâu, chúng ta mau đi thay thôi.” Lâm di nương hấp tấp nói.
“Ở chỗ này.” Đinh Minh Phú nhanh chóng đưa qua một tay nải, nàng cầm lấy sau đó cùng Lâm di nương đi ra cửa, tìm người hỏi thăm được một chỗ chuyên dùng để cho phạm nhân thay đổi quần áo. Nàng và Lâm di nương đi vào lát, lúc ra ngoài đã thay đổi rất lớn, từ hai phạm nhân lôi thôi lếch thếch biến thành tiểu thư đoan trang thùy mị và phu nhân đoan trang quý phái.
“Nhị tiểu thư, Lâm di nương chúc mừng hai người khổ tận cam lai, đại nạn qua đi tất sẽ có hậu phúc, cuộc sống sau này của hai người sẽ càng ngày càng tốt đẹp.” Đinh Minh Phú vừa thấy hai người ra tới liền liên tục chúc mừng, nói lời dễ nghe.
“Cảm ơn Đinh đại ca, chúng ta ra tới được cũng là nhờ có công lao của ngươi, chờ chúng ta dàn xếp xong sẽ tới cửa cảm ơn.”
“Thanh Như nói đúng đó, nếu không có ngươi chúng ta cũng sẽ không dễ dàng ra được, cảm ơn ngươi a Tiểu Đinh, chờ chúng ta dàn xếp xong nhất định sẽ tới cửa cảm ơn, lâu rồi ta cũng gặp mẫu thân của ngươi, nàng dạo này khỏe không?” Lâm di nương nói với Đinh Minh Phú.
Đinh Minh Phú vội vàng nói: “Thật sự không cần khách sáo như vậy, ta chỉ là đi tới động động miệng một chút mà thôi, cũng không phải là chuyện to tát gì. Mẫu thân của ta vẫn luôn khỏe mạnh, chỉ là nghe được ngài và nhị tiểu thư bị bắt giam, rất là lo lắng cho hai người, nàng vừa nghe được ta muốn đi đón hai người ra ngoài liền vẫn luôn thúc giục ta đi mau lên, nếu không phải tức phụ của ta đang ở cữ cần nàng ở nhà chăm sóc, nàng đã sớm chạy tới đón hai người rồi.”
“Sao không phải là chuyện to tát chứ, đối với chúng ta đây chính là chuyện to tát, hơn nữa đầu năm đầu tháng ai muốn tới chỗ xui xẻo này chứ, cũng chỉ có người tốt như mẫu tử các ngươi mới nguyện ý tới chỗ này đón hai chúng ta. Lại nói, chúng ta còn chưa chúc mừng ngươi lên chức phụ thân đâu, chúc mừng a Tiểu Đinh, đầu năm mới liền đón tin vui, cả năm đều thuận thuận lợi lợi, tiền vô như nước, tương lại một mảnh xán lạn.” Lâm di nương cười nói.
“Chúc mừng Đinh đại ca đón thêm thành viên mới, trong nhà lại thêm tiếng cười, mỗi ngày đều có động lực tiến về phía trước, khi nào đầy tháng mới báo cho chúng ta biết một tiếng a.” Nàng cũng tiếp lời chúc mừng Đinh Minh Phú lên chức phụ thân.
“Được, đến lúc đó ta sẽ trước tiên báo cho hai người.” Đinh Minh Phú cười ngây ngô nói. Người vừa lên chức phụ thân liền không giống nhau, vừa nhắc đến hài tử liền cười đến ngây ngốc.
Ba người vừa đi vừa cười nói, khi đi đến chỗ giao tiếp, nàng bảo Lâm di nương và Đinh Minh Phú đi trước, còn nàng đi qua nói vài câu với Lý đại tỷ.
“Lý đại tỷ, gặp được ngài ở đây thật sự tốt quá, ta còn đang lo lắng không biết làm sao để gặp được ngài đây. Cảm ơn Lý đại tỷ rất nhiều, nếu không có ngài truyền lời ta cũng không biết phải làm sao mới có thể ra ngoài được, đây là chút tâm ý của ta, mong ngài đừng ghét bỏ.” Nàng từ trong không gian lấy ra một tờ ngân phiếu năm mươi lượng bạc nhét vào trong tay Lý đại tỷ.
Lý đại tỷ nhìn ngân phiếu, sắc mặt cũng đẹp hơn rất nhiều, cười ha hả nói: “Chuyện nhỏ không tốn sức, tiểu muội đừng khách sáo.”
“Không khách sáo, không khách sáo, sau này Lý đại tỷ có đến cửa hàng may vá của ta, nếu ta không ở ngài liền báo tên của ngài cho chưởng quầy, ta trở về sẽ dặn dò chưởng quầy ưu đãi cho ngài.” Nàng cười tủm tỉm nói.
“Ta nhất định sẽ đến, cửa hàng may vá Mỹ Hoa bán quần áo đẹp giá cả lại phải chăng ta đều nghe nói qua, cũng muốn đến thử một lần cho biết.”
“Vậy ngài nhất định phải đến nha. Thật xin lỗi a Lý đại tỷ, còn có người đang chờ ta, ta phải đi trước rồi.”
“Ngươi đi đi, ta cũng phải đi làm việc đây.”
Nàng vội vã kết thúc cuộc trò chuyện với Lý đại tỷ là bởi vì nàng nhìn thấy nữ ngục tốt hôm nay đưa nàng đến đây, nàng muốn đi qua cảm ơn một tiếng.
“Vị đại tỷ này, chờ một chút.” Nàng gọi lại nữ ngục tốt đang định rời đi.
“Là ngươi à, làm thủ tục xong rồi sao, chúc mừng chúc mừng nha.” Nữ ngục tốt cười nói.
“Cảm ơn ngài, chút tâm ý mong ngài nhận cho, ta đi trước đây.” Nàng cầm năm lượng bạc nhét vào trong tay nữ ngục tốt, sau đó xoay người rời đi không quay đầu lại.
“Này này...” Nữ ngục tốt nhìn tiền trong tay, lại nhìn bóng lưng của nàng, lắc đầu bật cười.