Chương 6
Lúc này, trái tim đang lo lắng của Đồng Uyển mới bình tĩnh lại, bằng mắt thường cũng nhận ra là vẻ mặt cô ta đã nhẹ nhòm hơn nhiều. Cô ta còn nói là chốc nữa sẽ đi mua cá cho Diệp Vân Châu ăn.
“Mua một con cá vược lớn chút, cắt thịt cá thành từng lát rồi hấp chín, lấy xương cá nấu canh. Vừa lúc bữa trưa còn sót lại một miếng đậu phụ nhỏ.”
"Để chị đi mua. Vừa hay ra ngoài hít thở không khí luôn, cứ ở trong nhà mãi cũng không hay.”
Đồng Uyển không yên tâm, muốn đi cùng Diệp Vân Châu.
"Không cần, hiện tại em có thể đi cùng chị, nhưng sau này chị sẽ phải đi học, em vẫn có thể đi cùng chị sao?"
Diệp Vân Châu vừa nói vừa quay người trở về phòng, không nhìn thấy sau lưng cô là ánh mắt hâm mộ của Đồng Uyển.
Sinh viên đại học cơ mà, đây là điều mà cô ta thậm chí còn không dám nghĩ tới.
Phòng của Diệp Vân Châu rất rộng. Hầu hết mọi người sẽ chia một căn phòng như thế này thành hai phòng, nhưng vì nhà họ Diệp ít người, thế nên không cần phải làm vậy.
Bởi vì nhà họ Diệp chỉ có mội nguyên chủ là con cháu trong nhà, hơn nữa lại giàu có, thế nên nguyên chủ có rất nhiều đồ nội thất. Ngoài những thứ cơ bản như giường, tủ quần áo và bàn làm việc, thì còn có cả ghế sofa, bàn trà và tủ có ngăn kéo, thậm chí còn có cả bàn trang điểm nữa.
Ở thời đại này, một số gia đình cán bộ có thể còn chẳng có được một căn phòng tiện nghi như của nguyên chủ ấy chứ.
Diệp Vân Châu mặc váy ở nhà, nhưng khi ra ngoài thì mặc áo và quần sẽ thuận tiện hơn, đặc biệt là trong thời kỳ đặc thù này.
Thay quần áo xong, cô ngồi trước bàn trang điểm, nhìn khuôn mặt trong gương rồi mỉm cười.
Cô không chỉ có cùng tên với nguyên chủ, mà ngay cả vẻ ngoài cũng có tám phần giống cô ấy nữa.
Còn hai phần khác biệt kia là bởi bệnh tình của cô có vẻ nghiêm trọng hơn nhiều so với nguyên thân, bệnh nặng lâu ngày thì sắc mặt sẽ không được tốt, theo thời gian sẽ ít nhiều mà làm tổn hại đến dung mạo của cô.
Diệp Vân Châu không thường xuyên trang điểm long trọn, nhưng trên bàn trang điểm của cô có rất nhiều gương lược và son phấn. Mà bàn trang điểm của nguyên chủ thì lại đơn sơ đến mức chỉ có mỗi hai cái cài tóc, vài chiếc kẹp tóc và một chiếc lược, cùng với mấy sợi dây buộc tóc.
Đồ trang điểm thì càng không phải nói, không có son môi thì thôi đi, đến cả cọ vẽ mày mà cũng không có, thật uổng phí vẻ ngoài xinh đẹp này của cô ấy.
Diệp Vân Châu chỉ đơn giản là tết cái tóc là cầm dù đi ra cửa luôn.
Nhà họ Diệp là nhà chính của một căn tứ hợp viện, gồm ba gian hai chái
Lý do khiến nhiều người nhìn chằm chằm vào Diệp Vân Châu như vậy, ngoài chuyện trong tay cô có tiền, còn là vì mấy gian nhà này nữa——
Nhà họ Diệp chỉ còn lại mỗi mình Diệp Vân Châu. Ai kết hôn với Diệp Vân Châu thì còn không phải là đưa cả nhà vào ở cùng à.
Hai bên sân có chái phòng, cũng có ba gian, nhưng không rộng bằng gian chính, hướng cũng không tốt bằng.
Nhà thím Tiền, chính là người tối qua đưa cháu trai đến tìm Diệp Vân Châu, sống ở gian nhà phía đông. Còn ở gian nhà phía đông thì có hai nhà đang sinh sống, một đôi vợ chồng trẻ mới cưới không lâu và một đôi cô nhỉ quả phụ.
Bên phải tứ hợp viện của nhà họ Diệp còn có một cái tứ hợp viện khác nữa. Hai bên thì một bên là viện đông, một bên là viện Tây, cùng dùng chung một cổng viện.
Từ cổng viện đi ra là một con hẻm nhỏ, đi bộ vài trăm mét về phía đông là ra đến đường chính.
Bây giờ đang là giữa hè, lại còn là giữa trưa, thời điểm nóng nhất trong ngày, trên đường cũng không có nhiều người.
Diệp Vân Châu biết về thời đại này đều là qua trí nhớ của nguyên chủ cả. Nhưng khi cô thực sự nhìn thấy những con phố rộng rãi và sạch sẽ, nhìn thấy những chiếc xe buýt đi đi dừng dừng, nhìn thấy rất nhiều phụ nữ bình tĩnh đi lại trên đường cái, cô vẫn cảm thấy... Khϊếp sợ.
*
Bộ này vẫn chưa hoàn thành và tác giả đã tạm ngừng viết từ 14/4 mà ko hề nói rõ lý do hay ngày thờ về TT_TT Thế nên trc mắt mình chỉ có thể đợi tác giả quay về viết tiếp thôi.