- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Đại Tiểu Thư Phản Diện Thời Dân Quốc
- Chương 7
Đại Tiểu Thư Phản Diện Thời Dân Quốc
Chương 7
Edit: Ys
Không bao lâu sau, em gái nhỏ tuổi nhất của tứ phòng, Lâm Thiến quả nhiên tới tìm cô chơi, có điều lúc đó cô ấy nói là bọn em, ý hẳn là nói các chị em đều tới chơi, nhưng cuối cùng chỉ có một mình cô ấy tới, có thể thấy được tìm cảm của bốn chị em nhà họ Lâm thực sự rất bình thường.
Lâm Tập Tập bảo Thuý Liễu đem mấy cây son môi mang từ nước ngoài về cho Lâm Thiến, thời kỳ này chưa có son thỏi, tất cả đều để trong hộp nhỏ, rồi dùng bút tô vẽ.
Lâm Thiến cảm thấy kỳ lạ, sao son môi lại giống phấn mặt vậy, Lâm Tập Tập liền mở ra dạy cô ấy cách sử dụng, hiệu quả tất nhiên là tốt hơn son môi giấy nhiều.
Lâm Thiên thích vô cùng, mặt dày hỏi xin cô thêm hai thỏi, Lâm Tập Tập hào phóng đưa cho, còn bảo cô ấy tiện thể mang mấy thỏi về cho các di nương và chị em dùng, dù sao thì cô cũng mang về nhiều lắm.
Lâm Thiên vui mừng hớn hở nói: “Chị ba thật tốt!”
Thuý Bình bưng một đĩa bánh hoa quế và hai ly trà nóng lên, hai người vừa ăn điểm tâm vừa nói chuyện phiếm.
Lâm Tập Tập ăn hai miếng bánh hoa quế rồi uống một ngụm trà, sau mới cười nhạt hỏi Lâm Thiến: “Em gái, em không sợ chị sao? Chị cả và chị hai dường như không thoải mái với chị như em.”
Lâm Thiến ngồi dậy, chống khuỷu tay lên bàn trà, hai tay chống cằm, nói: “Em không ngốc, tuy rằng trước kia chị rất hung dữ, nhưng chưa từng bắt nạt em, lúc em xin chị kẹo, chị cũng cho em, dù đó là loại kẹo chua mà chị không thích, nhưng em cảm thấy ăn rất ngon.”
Lâm Tập Tập: …
Cái gì gọi là ngốc bạch ngọt(1), chính là Lâm Thiến!
Ngốc bạch ngọt
Duỗi tay véo véo má cô ấy, Lâm Tập Tập cười nói: “Ngoan, sau này chị sẽ mua kẹo ngon cho em.”
Lâm Tập Tập sinh vào những năm 80, khi ấy kế hoạch hoá gia đình vô cùng khắt khe, ba mẹ đều là công nhiên viên chức nên cô là đứa con duy nhất trong nhà, bây giờ lại có một đứa em gái ngốc bạch ngọt, cảm thấy khá tuyệt.
“Hôm nào ra ngoài đi dạo với chị đi, hai năm không về, nơi đây đã thay đổi nhiều quá.” Lâm Tập Tập nói.
Lâm Thiến liên tục gật đầu, hào hứng nói: “Tốt quá đi, mẹ em cứ nhốt em trong phòng cả ngày, có chị dẫn đi, em có thể quang minh chính đại ra ngoài chơi rồi.”
Lâm Thiến ở lại chơi một hồi lâu mới lưu luyến không nỡ mà rời đi.
Lâm Tập Tập nghiêng người dựa vào giường La Hán(2), trầm mặc thầm nghĩ: Lúc này nữ chính Tần Mộng hẳn là còn bị nhốt trong nhà cao cửa rộng, cha nàng sủng thϊếp hơn vợ cả, giao quyền quản gia cho nhị phòng, mẹ của Tần Mộng là chính thê lại bị chèn ép, cho nên sau khi Tần Mộng về nước đã bắt đầu đấu đá trong nhà.
Giường La Hán
Nhưng bây giờ ngẫm lại, chỉ bằng chút kỹ năng bàn tay vàng này hình như không đủ, mặc kệ là ở niên đại nào, chỉ có kỹ năng mà không đủ tài chính duy trì thì chẳng làm được gì cả.
Mặc dù Tần Mộng chỉ là nhân vật được cô sáng tạo ra dưới ngòi bút, nhưng trong thế giới truyện, nàng lại là một người sống sờ sờ, cũng xuyên từ thế kỷ 21 đến giống cô, vậy thì hai người bọn họ cũng coi như một nửa đồng hương đi? Lâm Tập Tập nghĩ, có phải nên tìm cơ hội đi gặp Tần Mộng không?
Bởi vì Tần Mộng đi du học với Quý Du Hồng, sau khi hai người trở về, hai nhà cũng cố ý cho bọn họ đính hôn, Quý Du Hồng bên kia cam chịu, anh cảm thấy Tần Mộng khá thích hợp làm vợ anh, ít nhất hai người đều tiếp nhận tư tưởng mới, có đề tài chung, cùng sống với nhau sẽ không quá khó chịu.
Nhưng Tần Mộng là người hiện đại vừa xuyên đến đây, nàng cho rằng nàng và Quý Du Hồng không có tình cảm nền tảng, không thể khiến nàng gật đầu chấp nhận đính hôn, có điều nàng lại không ngại nói chuyện yêu đương với Quý Du Hồng trước, cho nên ở giai đoạn này, hai người hẳn là chưa có quan hệ gì.
Theo sự bùng nổ của Cách mạng Tân Hợi, rất nhiều tỉnh tuyên bố độc lập, dưới sự thuyết phục của Lâm Kính Đình và những người khác, tuần phủ Giang Tô Lý Điền Dã cũng tuyên bố độc lập, nhưng sau lại vội vã bỏ trốn vì sợ tình thế có biến, sau đó những người khác đề cử phó tướng của Lý Điền Dã, cũng chính là cha của Quý Du Hồng, Quý Khôn lên vị trí đô đốc.
Sau khi Lâm Kính Đình mất đi chỗ dựa là Lý Điền Dã, lại bị Quý Khôn chèn ép, đã nhanh chóng rơi khỏi đỉnh cao, cuối cùng đầu quân cho người Nhật Bản.
Lâm Tập Tập nghĩ, vào thời gian này, hẳn là Lập Kính Đình đang vội vàng liên hợp với những thương gia giàu có khác, thuyết phục cha vợ của anh ta tuyên bố độc lập.
Tình tiết vẫn chưa tiến triển đến mức không thể vãn hồi, cô có nên đi giúp Lâm Kính Đình xoay chuyển cục diện không? Hiện giờ cô xuyên thành em gái của Lâm Kính Đình, anh ta chẳng khác nào chỗ dựa của cô, nếu hậu thuẫn ngã xuống, cô sẽ có kết cục thế nào? Xuyên trở về? Hay là chết?
Nhưng tình cảnh của Lâm Kính Đình lớn như vậy, không phải cô muốn là có thể xoay chuyển được ngay.
Muốn tẩy trắng, nhất thời chưa tìm được thời điểm thích hợp để chen vào.
Bữa tối là gia yến đón gió tẩy trần cho Lâm Tập Tập, người của các phòng cùng nhau ngồi thành hai bàn, trên bàn bày đầy các món ăn quý giá màu sắc sặc sỡ, lão phu nhân làm chủ, mở mấy bình rượu ngon ủ lâu năm, ai có thể uống thì cứ uống.
Lâm Tập Tập mặc một chiếc váy màu xanh nước biển, là bộ quần áo mới mà lão phu nhân đã đặt làm cho cô trước đó, Thuý Bình vốn muốn tạo kiểu tóc cho cô, nhưng trước sự kiên trì của Lâm Tập Tập, cuối cùng chỉ thắt hai bím tóc, lão phu nhân vô cùng hài lòng với cách ăn mặc giản dị của cô, nói rằng muốn bảo Tập Xuân Đường may cho cô thêm mấy bộ đồ nữa.
Trong bữa tiệc, Lâm Tập Tập cầm ly rượu kính một vòng, cuối cùng nâng ly với Lâm Kính Hoà: “Cảm ơn anh nhỏ đã chăm sóc em mấy năm nay.”
Tuy Lâm Kính Hoà cảm thấy hoang mang, không nghĩ ra vì sao cô lại đột ngột thay đổi tính tình, nhưng vẫn chạm ly với cô: “Việc nên làm mà.”
Cả nhà ăn uống náo nhiệt, vì có Lâm Tập Tập trở về, không khí có phần sôi nổi hơn cả năm mới, ăn cơm xong, lão phu nhân và các di nương dẫn đầu trở về phòng, theo sau là mấy đứa đứa trẻ con, cuối cùng trên bàn tiệc cũng chỉ còn lại mấy anh chị em.
Lâm Kính Đình và Lâm Kính Hiên vừa uống rượu vừa nói chuyện, Lâm Kính Tông tự ôm bình rượu uống đến vui vẻ, Lâm Kính Hoà an tĩnh ngồi một bên nghe bọn Lâm Kính Đình nói chuyện.
Lâm Tập Tập không uống rượu, cũng không có quá nhiều đề tài để nói cùng bọn họ, vốn dĩ cô muốn về phòng sớm một chút, nhưng bất đắc dĩ bị Lâm Thiến giữ lại không cho đi, chỉ trong một buổi chiều, Lâm Thiến đã xem cô như bạn thân, có thể thấy được ngày thường cô ấy cô đơn thế nào.
Lơ đãng nghe được đoạn đối thoại của Lâm Kính Đình và Lâm Kính Hiên, Lâm Tập Tập không khỏi ngồi sát lại chỗ bọn họ.
Chỉ thấy Lâm Kính Đình nhấp một ngụm rượu, thở dài một hơi, nói: “Đã có vài tỉnh tuyên bố độc lập, các tỉnh khác cũng chỉ còn là vấn đề thời gian thôi.”
Lâm Kính Hiên hỏi: “Ý định của Thái Sơn đại nhân bên kia thế nào?”
“Ông ấy vẫn muốn chờ xem đã.”
“Sĩ khí của quân cách mạng tăng vọt, nếu bây giờ không tuyên bố độc lập, chờ đến khi quân cách mạng khởi nghĩa thì sẽ chẳng còn gì cả.” Lâm Kính Hiên nói.
Lâm Kính Đình gật đầu, nói: “Anh cũng nghĩ vậy, nếu tự mình tuyên bố độc lập thì quyền lợi vẫn ở trong tay chúng ta, hiện trạng sẽ không thay đổi quá lớn, nhưng cha vợ ta ông ấy… Nghĩ nhiều quá.”
Hai người đồng thời thở dài, Lâm Kính Hiên lại nói: “Khuyên nhủ tiếp xem sao.”
“Bây giờ anh đang chuyển bị liên hợp với các hương thân vọng tộc khác, và cả đại diện của tân phái ở Giang Tô để cùng đi khuyên bảo.” Lâm Kính Đình đáp.
Lâm Kính Hiên nâng ly nói: “Chúc anh cả mã đáo thành công.”
Lâm Kính Đình nâng ly cụng ly với hắn ta rồi uống cạn.
Lâm Tập Tập ở một bên nhịn không được mà xen vào: “Anh, Thái Sơn đại nhân của anh làm việc không đủ quyết đoán, dù có tuyên bố độc lập thì ông ấy có thể chịu được thế cục hỗn loạn này không?”
Lâm Kính Đình quay đầu liếc cô một cái, cười mắng: “Tiểu nha đầu muội thì biết cái gì, nếu ông ấy không chịu đựng nổi thì phía sau vẫn có bọn anh chống đỡ.”
Lâm Kính Đình lắng nghe nửa ngày, nhíu mày nói: “Anh cả, cách mạng chính là lật đổ chính quyền cũ, sự thống trị cũ, nếu mọi người chỉ tuyên bố độc lập ngoài mặt thì có ích lợi gì? Có khác gì treo đầu dê bán thịt chó đâu?”
Lâm Kính Đình cười lạnh: “Hiện giờ thời cuộc loạn như vậy, em có thể đảm bảo tân chính phủ mới lên đài có thể thay đổi mọi thứ sao? Đừng quá ngây thơ, quân Bắc Dương còn ở phía Bắc như hổ rình mồi, muốn cách mạng toàn Trung Quốc không phải chuyện dễ dàng, những ngày tháng sau này còn loạn lắm.”
Lâm Kính Hoà chép miệng, sắc mặt không tốt lắm nhưng không phản bác lại Lâm Kính Đình, trong lòng anh ta cũng rõ thời cuộc hiện tại.
Lâm Kính Đình quay đầu hỏi Lâm Kính Hiên: “Việc làm ăn bên em không xảy ra sự cố gì chứ, khoảng thời gian này anh bận quá, không rảnh rỗi để hỏi thăm.”
Lâm Kính Hiên vỗ ngực đảm bảo: “Anh cứ yên tâm đi, có em trông coi, nhất định không có vấn đề gì.”
Lâm Tập Tập cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ để hắn ta trông coi mới xảy ra vấn đề lớn ấy, tiền đều bị bỏ vào túi của hắn ta, còn khiến thanh danh của Lâm Kính Đình ngày càng tệ.
Lâm Kính Đình lại nói: “Chuyện vay nặng lãi đừng làm quá đà, đến lúc xảy ra chuyện thì nghĩ thôi cũng đã thấy phiền.”
“Em biết rồi anh cả.”
Cuộc nói chuyện của hai người xem như kết thúc, Lâm Tập Tập gõ nhẹ ngón tay lên bàn, không bằng nghĩ biện pháp cho cái tên Lâm Kính Hiên lòng tham không đáy này hiện nguyên hình trước mắt Lâm Kính Đình trước, tránh cho hắn ta đứng sau bội nhọ Lâm Kính Đình.
Xem ra phải ngẫm nghĩ lại cho ổn thoả mới được.
Lâm Tập Tập duỗi người, nhìn thấy Lâm Thiến đã uống say mèm liền nói với Lâm Kính Hoà: “Anh nhỏ, đưa Thiến Nhi trở về đi, em ấy say rồi.”
Lâm Kính Hoà gật gật đầu, đứng dậy đỡ em gái lên.
Không có Lâm Thiến quấn lấy, Lâm Tập Tập hiển nhiên có thể rời bàn tiệc rồi, nói tạm biệt với các anh trai khác xong thì dẫn theo Thuý Bình trở về viện của mình.
Khi cô quay lại, Thuý Liễu đã chuẩn bị cho cô một thùng nước ấm lớn ở phòng phụ, Lâm Tập Tập rất vừa lòng, dù không có bồn tắm kiểu Âu thời thượng, nhưng có một thùng gỗ hoàng hoa lê(3) lớn cũng thực không tồi.
Lúc đi tắm, Thuý Liễu lén ôm một bộ quần áo tới, nhỏ giọng nói với Lâm Tập Tập: “Em phát hiện bộ quần áo dính máu này trong rương hành lý.”
Lúc này Lâm Tập Tập mới nhớ tối qua cô tiện tay để quần áo của Quý Du Hồng vào trong rương, liền nói với Thuý Liễu: “Vứt nó đi, đừng để ai thấy.”
Thuý Liễu không dám hỏi nhiều, gật đầu nói: “Em đi vứt ngay đây.”
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Nữ Phụ
- Đại Tiểu Thư Phản Diện Thời Dân Quốc
- Chương 7